Điều quan trọng hiện tại là làm quần áo. Quần áo Trác Ngọc trải qua mấy ngày nay đã bị rách đến không thể mặc được nữa, ngay cả chiếc áo khoác nhỏ cho Địch Á cũng đã thê thảm đến không nỡ nhìn, chỉ có thể miễn cưỡng che được cảnh xuân ở nửa người dưới.
Nếu như không nghĩ được biện pháp đoán chừng về sau cô sẽ phải trần truồng rồi. Hơn nữa cô cũng không thể chịu được cảnh tượng Địch Á trong hình người trần truồng lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt mình, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô.
Trừ cái đó ra cô còn cần giày, giày thể thao dưới chân cũng sắp hỏng, nếu như không có vài đôi để đi đường dài cô cũng chỉ có thể chịu đựng không đi đôi giày này nữa, nhưng như vậy cô lại không thể đi lại trong rừng rậm, cũng không thể để Địch Á lúc nào cũng cõng cô.
Gần tối lúc trở về sơn động, Địch Á săn được một con hươu cao cổ, lại hái thêm mấy loại quả mà ban ngày Trác Ngọc đã ăn.
Móng tay của Địch Á có thể tự động thu vào duỗi ra, khi xử lý con hươu cao cổ thì duỗi móng ra vung lên vài cái đã có thể dễ dàng lột được da hươu ra, tay không xé hươu cao cổ thành mấy khối thịt lớn.
Thật ra Địch Á thích trực tiếp nuốt con mồi vào bụng hơn, nhưng qua một thời gian ở chung với Trác Ngọc, biết được cô thích ăn thịt nướng nên mặc dù khó có lửa, nhưng vì Trác Ngọc ăn rất vui vẻ nên mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-bac-si-o-vien-co/2162184/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.