Cung Mộc Nghi sau khi ném lại Lục Cảnh Bắc ở lại hang động rồi cô một mình đi ra ngoài. Thật ra không phải cô cố ý ném lại anh ở đó mà là cô quyết định ra ngoài tìm người trợ giúp. Một mình cô không thể mang một người què chân đi ra ngoài được. Hơn nữa nơi này vừa trải qua một trận mưa lớn đường đi rất trơn trượt không an toàn chút nào. Cô cố ý nói ném anh lại để hù dọa anh mà thôi. Ai bảo người đàn ông xấu xa kia làm cô tức giận chứ.
Cung Mộc Nghi vừa đi vừa vặt lá bẻ cành trong miệng lẩm bẩm có thể đang thân mật hỏi thăm mười tám đời nhà Ảnh đế Lục cũng nên. Đi khoảng hơn 30 phút đã tới gần lối ra thì có một thân cây lớn chắn ngang đường. Có thể do đêm qua mưa lớn đất lún làm cây bật gốc. Cả một cái thung lũng rừng rậm rất lớn nhưng chỉ có nơi này có lối ra dễ đi. Những nơi khác nếu không phải leo vách đá thì cũng là lội qua dòng sông lạnh buốt. Nếu là mùa khô còn đỡ, nước thấp có thể dùng cầu di chuyển nhưng bây giờ đang vào mùa mưa. Nước lớn chảy xiết gần như không thể đi qua.
Lối ra vào duy nhất chính là lối đi trước mặt này nhưng lúc này đã bị thân cây lớn chắn mất rồi. Bùn đất dưới gốc cây tràn ra nhầy nhụa khắp nơi.
“Tôi đây là mang nợ gì vậy chứ? Đến cả ông trời cũng muốn làm khó mình có đúng không?” Cung Mộc Nghi vỗ trán cái đét. Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-bac-si-cua-anh-de/3076440/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.