Biểu cảm ghét bỏ trên mặt bọn họ lập tức biến thành khiếp sợ.
"Đúng thật là đã đợi rất lâu." Tôi lười biếng vươn tay ra bắt tay với đạo diễn, cũng thản nhiên nói.
Vẻ tươi cười trên khóe miệng của đạo diễn lập tức cứng đờ lại.
Vẻ mặt của đám người Cố Tuyết rất khó coi, trong lòng nổi lên dự cảm chẳng lành.
Mặt tôi không chút thay đổi nói tiếp: "Công tác tuần tra khách sạn liên quan đến tiến trình ghi hình chương trình, mấy người làm trễ nãi tiến độ công việc của tôi, dẫn đến việc trì hoãn ghi hình chương trình tạp kỹ. Chuyện này do ông chịu trách nhiệm hay là đám người bọn họ chịu thế?
Nói xong, tôi giương mắt quét đến chỗ Cố Tuyết.
Đạo diễn không thể tin được, đột nhiên ngoảnh đầu lại: "Cố Tuyết?”
Cố Tuyết còn chưa kịp thu lại nụ cười nịnh nọt treo trên mặt, nghe vậy thì sợ tới mức lui về phía sau hai bước, vội vàng xua tay:
Đạo diễn, tôi không có, tôi chỉ là…
Hai giọt nước mắt óng ánh rơi xuống, đạo diễn còn chưa nói gì, Cố Tuyết ngược lại đã khóc trước.
Đạo diễn:..
Tôi thấy vậy thì bật cười:
"Khóc cái gì, tôi nói gì sai sao?"
“Không phải, tôi..."
"Người ngăn cản tôi vào khách sạn, làm chậm công việc của tôi không phải là cô sao?”
Cố Tuyết cắn môi, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn hình ảnh tiểu bạch hoa đáng thương.
Đáng tiếc đạo diễn cũng không ăn cái bộ dáng đó của cô ta.
Ông ta hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ba-tong-tu-tu-duong/2797142/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.