Lúc Vương Hoán Chi đến tìm Tư Mã Tấn, Tư Mã Tấn đang chỉnh binh trong quân doanh, điểm lại quân số tử thương, thảo sớ kêu Cố Trình đưa vào trong cung.
Đến bây giờ trong triều vẫn không có người đến lo liệu công việc giải quyết hậu quả sau khi dẹp loạn.
Thời tiết càng ngày càng nóng bức, lại đang là giữa trưa mà trên người Tư Mã Tấn vẫn mặc hồ phục bó sát, ngay cả cổ áo cũng bó chặt, trong tay cầm roi đứng ở cửa doanh trướng, binh lính qua lại không một ai dám đến gần.
Vương Hoán Chi phóng khoáng đã quen mà lúc này cũng phải thu lại, đi vài bước đến gần, nhỏ giọng nói: "Điện hạ thứ tội".
"Tội gì?"
Nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của hắn, vẻ mặt Vương Hoán Chi ngày càng nghiêm túc: "Chuyện của điện hạ lần này dường như gia phụ và Lịch Dương Vương đã thương nghị từ lâu rồi, gã Lưu Phái đó..."
"Là bị xúi giục đúng không?" Tư Mã Tấn tiếp lời, nắm chặt chiếc roi trong tay: "Vì một chút binh quyền này của bản vương, bọn chúng thật là hao tâm tốn sức".
Vương Hoán Chi thở dài. Hắn cũng mới phát hiện phụ thân hắn có đi lại với Lịch Dương Vương, Lịch Dương Vương vẫn không thể sắp đặt nhân thủ đến bên người Tư Mã Tấn, cùng với phụ thân hắn thương nghị đang đau đầu, hắn liền xung phong bày tỏ có thể đảm nhiệm việc này, bởi vậy liền có thể quang minh chính đại tiếp cận Tư Mã Tấn.
Có điều Vương Phô cũng không tin hắn có thể làm được, dù sao hắn không câu nệ lễ số, thích gì làm nấy đã quen, Vương Phô xưa nay vẫn không tin tưởng hắn.
Lịch Dương Vương và phụ thân hắn hoàn toàn không thể nào trực tiếp tước đoạt binh quyền của Tư Mã Tấn, chỉ có làm cho Tư Mã Tấn phạm tội trước.
Giờ đây như mong muốn của phụ thân hắn, Tư Mã Tấn đã vi phạm cam kết, tội ngang khi quân, đương nhiên khó thoát khỏi trách nhiệm.
Tư Mã Tấn không vui, hắn cũng không dám đợi lâu, trước khi ra về thở dài một tiếng: "Gia phụ đang ở trong cung thúc giục bệ hạ, chắc hẳn chẳng bao lâu nữa trong cung sẽ phái người đến mời điện hạ".
Tư Mã Tấn ném chiếc roi trong tay ra, giá binh khí bên cạnh lập tức nứt gãy.
Vương Hoán Chi không dám nói gì nữa, vội vã ra về.
Biệt viện nhà họ Bạch ở Đông Sơn cũng không được thanh tịnh, từ sáng sớm các học trò đã đến sương phòng phía tây thảo luận chuyện của Lăng Đô Vương, kể lại sinh động như thật, không khác gì chính mình đã ra chiến trường ở quận Tấn Hưng.
Lúc Bạch Đàn vào phòng thì các học trò đang nói đến đoạn Tư Mã Tấn hành hạ tù binh.
"Nghe nói gã Lưu Phái đó bị tùng xẻo từng đao một".
"Không phải, là lột da rồi mới tùng xẻo từng đao một".
"Các ngươi nói đều không đúng, là hành hạ hấp hối rồi treo lên đầu tường tùng xẻo từng đao một, cuối cùng lúc đẩy xuống dưới lầu thành nghe nói vẫn còn thở".
"Lăng Đô Vương thật là tàn nhẫn..."
Bạch Đàn nặng nề đặt quyển sách lên bàn: "Hôm nay các trò đều không muốn ăn cơm đúng không?"
Thấy hắn từ tiền viện đi thẳng ra hậu viện, sắc mặt dường như có chút không đúng, Bạch Đàn tính ngày tính tháng, bây giờ đã là cuối hè, chẳng lẽ...
Nàng vội cho các học trò một bài tập rồi đứng dậy đi ra hậu viện.
Kỳ Phong canh giữ trước cửa phòng nàng, nhìn thấy nàng đến liền nói một câu: "Cố Trình đã đi mời Hi công tử rồi".
Bạch Đàn thấy tình hình này là biết ngay có chuyện gì, đi vào phòng xem, quả nhiên Tư Mã Tấn lại ngồi trên đầu giường nàng.
"Bây giờ điện hạ cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt Tư Mã Tấn tái nhợt: "Không tốt lắm, chỉ chốc lát nữa là chắc chắn sẽ phát tác".
Bạch Đàn rót cho hắn một chén trà nguội, không ngờ hắn vừa cầm lấy đã làm rơi xuống đất, toàn thân bắt đầu run rẩy, sắc mặt cũng bắt đầu đỏ lên, mồ hôi thấm ra lấm tấm trên trán.
"Điện hạ cần khắc chế". Bạch Đàn phát hiện mình đã rất bình tĩnh, cứ thế này có khi nàng sắp có thể đi làm phụ tá cho Hi Thanh rồi.
Tư Mã Tấn đau khổ không nói nên lời, chỉ vươn tay về phía nàng.
Bạch Đàn vô thức nắm tay hắn nhưng lại cảm thấy không ổn, tại sao lại tự nhiên như thế chứ?
Nhưng nàng cũng không tiện rút tay về mặc kệ hắn.
Tư Mã Tấn kéo nàng ngồi xuống đầu giường, nhấc đầu lên gối lên đùi nàng, khẽ thở dốc.
Dường như từ sau lần phát bệnh trước, hắn đã thích làm thế này. Chẳng lẽ nắm như thế sẽ làm hắn thấy dễ chịu hơn một chút?
Thôi đành vậy, Bạch Đàn thầm tự kỷ ám thị trong lòng: Mày chính là cái gối, mày chính là cái gối, không cần phải nghĩ nhiều, chăm sóc bệnh nhân là việc quan trọng...
Tiếng thở của Tư Mã Tấn càng ngày càng nặng nề, đùi nàng cũng đã ướt mồ hôi của hắn.
Cổ tay Bạch Đàn lại bị hắn nắm chặt, nàng đau đến mức suýt nữa kêu lên nhưng lại cố nhẫn nhịn.
Ôi, hận thật, lần sau nên đeo một tấm lót mềm để bảo vệ cổ tay trước mới được.
Rất lâu sau, cổ tay nàng đã đau đến tê liệt, ánh mặt trời bên ngoài tối đi mấy phần.
Đột nhiên nghe thấy ngoài sân có tiếng bước chân dồn dập. Bạch Đàn thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng là Hi Thanh đã đến nhưng lại nghe thấy tiếng Kỳ Phong: "Điện hạ, trong cung sai người đến rồi".
Bạch Đàn ngẩng phắt đầu lên. Sao lại là lúc này?
Kỳ Phong lại bổ sung một câu, giọng nói nghiêm túc hơn thường ngày rất nhiều: "Lịch Dương Vương đích thân đến".
Tiếng cười lạnh phát ra từ miệng Tư Mã Tấn, bàn tay đã đặt lên chuôi trường kiếm bên hông, đến lúc Bạch Đàn đè tay hắn lại, ánh mắt hắn mới tỉnh táo hơn một chút.
Sao có thể ra ngoài bây giờ được, chẳng phải là sẽ khiến tất cả mọi người đều biết chứng bệnh này của hắn sao?
Bạch Đàn nói nhỏ: "Điện hạ chịu đựng một chút, vi sư đi ra đuổi bọn chúng".
Nàng nâng đầu Tư Mã Tấn lên đặt xuống gối rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Ngoài cửa là mấy cấm quân, Lịch Dương Vương Tư Mã Diệp đứng bên cạnh Cao Bình, nụ cười trên mặt vẫn rất ôn hòa.
"Bạch tiểu thư, xin hỏi Lăng Đô Vương ở đâu?"
Bạch Đàn lấy chiếc quạt lông trắng từ trong người ra, chậm rãi vuốt lông: "Lăng Đô Vương dẹp loạn bị thương, trong triều không có ai hỏi đến, ta là giáo viên đành phải chăm sóc Lăng Đô Vương dưỡng thương. Nếu lúc này Lịch Dương Vương điện hạ muốn gặp học trò của ta thì sợ là không được tiện lắm".
Tư Mã Diệp cười cười: "Bản vương thì gặp hắn bất cứ lúc nào cũng được, không vội vã gì nhất thời, chỉ có điều bây giờ bệ hạ còn chờ hắn giải thích, cho nên mời tiểu thư gọi hắn ra đây, bản vương sẽ đích thân đưa hắn vào cung, dù hắn có bị thương sơ sơ cũng sẽ được chăm sóc ổn thỏa".
Đúng lúc này Hi Thanh được Cố Trình mời tới, từ rất xa đã nháy mắt với Bạch Đàn.
Bạch Đàn cố ý nói: "Tại sao bây giờ ngươi mới tới? Lăng Đô Vương bị thương còn chờ ngươi chữa trị, mau vào đi thôi".
Hi Thanh a một tiếng, mở cửa vào phòng, kéo then chốt cửa đánh cách một tiếng.
Tư Mã Diệp bật cười: "Xem ra tiểu thư nhất định sẽ không để bản vương dẫn người đi đúng không?"
Bạch Đàn phe phẩy quạt lông: "Không biết điện hạ có nghe nói chuyện này không. Trước kia ta có một học trò tên là Lưu Thông, có lần không biết tại sao phụ thân hắn chạy tới chỗ ta đánh hắn. Điện hạ đoán kết quả thế nào?"
Tư Mã Diệp vô thức hỏi một câu: "Thế nào?"
Bạch Đàn vẫy tay với Vô Cấu đang đứng sau cột hiên xem trộm: "Nào, trò nói với điện hạ đi".
Vô Cấu thò đầu ra, mặt không biểu cảm: "Sư tôn sai người dùng chổi đuổi ông ta ra ngoài".
Tư Mã Diệp sửng sốt.
Chiếc quạt lông trong tay Bạch Đàn phe phẩy ngày càng cao hứng: "Điện hạ có lẽ không biết, con người của ta cái gì cũng tốt, chỉ có một tính xấu là tự bênh vực người của ta. Động đến ta thì rất dễ, nhưng muốn động đến học sinh của ta thì sợ là không dễ dàng như vậy. Ngay cả cha đánh con trai mà ta còn không cho phép, huống hồ là chú đến bắt cháu?"
Tư Mã Diệp có nhã nhặn hơn nữa thì nụ cười cũng phải nhạt đi ba phần: "Tiểu thư chỉ là đích nữ của nhà họ Bạch, có vài phần tài danh, chẳng lẽ bản vương đường đường là một thân vương mà còn không thể bắt một người ở chỗ tiểu thư?"
Bạch Đàn đưa quạt che nụ cười trên khóe môi: "Phụ thân của Lưu Thông là tộc trưởng Lưu thị, Xa Kị tướng quân tay nắm trọng binh mà cũng bị ta cầm chổi quét ra cửa. Điện hạ là thân vương, Lăng Đô Vương trong phòng kia chẳng lẽ không phải thân vương?"
Tư Mã Diệp cười lạnh: "Xưa khác nay khác, hắn mang tội khi quân, bệ hạ cũng không bảo vệ được hắn. Nếu tiểu thư là người thông minh thì nên biết cách giữ mình, vạch rõ giới hạn với hắn, đừng để chính mình cũng gặp nạn".
"Làm sao? Lịch Dương Vương định hạ thủ với ta luôn đấy à?"
Các học trò trong sương phòng phía tây vẫn còn chưa về, lúc này tất cả đều chen chúc dưới hiên thò cổ nhìn về phía này.
Bạch Đàn quay lại nhìn các học trò của mình, nâng cao giọng nói: "Các trò đầu nhìn thấy đó, sau này có thể vi sư sẽ không dạy các trò được nữa. Có lẽ vi sư có thể về được, có lẽ vi sư sẽ không còn mạng. Các trò về cứ nói một tiếng với cha mẹ, nói là vi sư bị Lịch Dương Vương bắt đi!"
Các học trò đều kích động.
"Cái gì? Sư tôn làm sao có thể xảy ra chuyện được?"
"Trò phải về nói với phụ thân mới được!"
"Ôi... Sư tôn đừng đi!"
"..."
Tư Mã Diệp bị Bạch Đàn làm cho không biết nói sao, tại sao lại có loại phụ nữ khó chơi như vậy chứ? Mềm cứng đều không chịu, lời nói còn giấu đầy đao kiếm.
Đám con em thế gia ở đây đâu có ai không có máu mặt, các thế gia đại tộc đó ngay cả hoàng quyền cũng không thèm để vào mắt, nếu vì chuyện này mà liên kết lại với nhau thì đâu thèm nể nang gì một thân vương như ông ta?
Thấy thời cơ đã chín muồi, Bạch Đàn nháy mắt với Kỳ Phong.
Kỳ Phong rướn cổ lên: Ý là sao?
Ôi, tiếp xúc không đủ nên lúc này mới không hiểu ý nhau đây mà. Bạch Đàn bỏ qua Kỳ Phong, quay vào phòng gọi một tiếng: "Hi Thanh, ngươi không sao chứ?"
Hi Thanh trong phòng điên cuồng gào thét: "Điện hạ cố gắng nhẫn nhịn, ngài bị thương không thể cầm kiếm! Cái gì? Ngài phải chém người? Đừng đừng đừng, điện hạ tỉnh táo lại đi, đó là Lịch Dương Vương đấy, ngài không thể chém được! Không không, ngài cũng không thể lột da Lịch Dương Vương giống như Lưu Phái được! Không nên không nên, Cao Bình ngài cũng không thể lột..."
Bạch Đàn hả lòng hả dạ, tiện thể liếc mắt nhìn Kỳ Phong: Thấy chưa? Chịu khó mà học đi!
Kỳ Phong bàng hoàng tỉnh ngộ, lập tức hình ảnh Bạch Đàn trong mắt hắn không còn là Bạch Bồ Tát như trước kia mà còn có cả phật quang vạn trượng!
Đám cấm quân gần như không đứng nổi nữa, Cao Bình lặng lẽ lau mồ hôi trán.
Cái gọi là cải tà quy chính chỉ toàn là nhảm nhí, gã sát thần đó lại về rồi.
Tư Mã Diệp thở ra thật dài, cũng phải chịu phục: "Thôi được, vậy để thương thế của Lăng Đô Vương đỡ hơn rồi nói tiếp".
Ông ta phất tay, xoay người đi ra. Đám cấm quân nhất tề thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Đàn lại còn tiễn bọn họ một đoạn đường, sau đó cho các học trò xuống núi rồi mới vội chạy về phòng.
Trên người Tư Mã Tấn châm đầy kim nhưng dường như lại không có tác dụng gì, cả người đều nóng bỏng như là nước sôi.
Bạch Đàn quay lại trợn mắt nhìn hắn: "Nhìn cái gì mà nhìn, ta không phải ta, bây giờ ta chính là một tảng băng!"
Hi Thanh chọc chọc nàng: "Tảng băng này, vừa rồi ta diễn thế nào?"
Bạch Đàn ờ một tiếng: "Cũng tàm tạm".
Hi Thanh sầm mặt, hất tay ra cửa: "Ngươi tự đi mà chăm sóc hắn".
"..."
Bạch Đàn nhìn Tư Mã Tấn, thôi được, tiếp tục làm tảng băng vậy.
Lần này phát bệnh hiển nhiên Tư Mã Tấn có thể khắc chế hơn hai lần trước, chỉ có điều lúc sắp đến đỉnh điểm thì vẫn không nhịn được phải phát tiết.
Bạch Đàn không có cả thời gian ăn cơm, bị hắn vừa kéo vừa ôm cũng đã quen rồi, nhưng không nghĩ tới lần này hắn lại kéo thẳng nàng lên trên giường, còn nằm đè lên người nàng.
Hắn thân hình cao lớn, lại toàn thân nóng bỏng, cứ thế đè trên người Bạch Đàn làm nàng hoàn toàn ngây ngốc.
Tư Mã Tấn gọc vào bên cổ nàng, hơi thở nóng rực. Môi hắn từ bên cổ nàng chạy đến cằm nàng, sau đó thở phì phò nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt Bạch Đàn dao động không ngừng, trong lòng an ủi chính mình lần nữa. Hắn chỉ coi mày là tảng băng, không có việc gì, không có việc gì.
"Sư tôn, sư tôn!" Vô Cấu bên ngoài gọi nàng: "Bạch thái phó mời sư tôn đến gặp".
Bạch Đàn nhìn màn: "Không đi được!"
"Ai da, sư tôn, dường như Bạch thái phó có việc thật, bây giờ sư tôn cũng đừng làm cao nữa".
Bạch Đàn liếc Tư Mã Tấn trên người mình. Ta thật sự không đi được mà!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]