Chương trước
Chương sau
Sau khi đóng cổng thành, Cao Bình liền lập tức chạy về cung phục mệnh.

Hắn cho rằng bệ hạ nhanh chóng đưa ra ứng phó như vậy nhất định là đã tính trước kĩ càng, nắm chắc mọi sự trong tay, nhưng Tư Mã Huyền trước mặt lại hai tay chống bàn, thoạt nhìn hết sức ủ rũ.

"Bệ hạ..." Cao Bình lại sinh ra cảm giác hoảng hốt: "Bạch thái phó có phải xử lí không?"

"Xử lý thế nào?" Khóe miệng Tư Mã Huyền cười rất gượng gạo.

Bạch Ngưỡng Đường dù phải chết cũng nên xử tử theo tội vọng cáo quân vương một cách quang minh chính đại sau khi hắn đã tẩy sạch hiềm nghi. Nếu bị chết không rõ ràng sẽ chỉ dẫn đến nhiều nghi ngờ hơn, thậm chí còn bị mọi người chỉ trích, làm cho Tư Mã Tấn nhân cơ hội công thành.

Chỉ kém một bước, chỉ cần những kẻ phản tặc đí đều rơi vào trong tay hắn, tình hình sẽ tuyệt đối không phải như bây giờ.

Mà hiện nay hắn chỉ có thể mượn chuyện đối phó Tư Mã Tấn để di chuyển ánh mắt của thế gia, cắt đứt manh mối điều tra của bọn họ.

"Bệ hạ, quý phi nương nương cầu kiến". Có lẽ cảm nhận được bầu không khí không đúng, nội thị thông truyền cũng phải nhỏ giọng rụt rè.

Tư Mã Huyền chậm rãi ngồi thẳng lên, khẽ phất tay với Cao Bình.

Lúc Bạch Hoán Mai đỡ hông chậm rãi đi vào trong điện, Tư Mã Huyền đã đứng bên cửa sổ, bên ngoài bầu trời đầy sao, không biết hắn đang nghĩ gì, dường như đã nhập thần.

Bạch Hoán Mai gian nan quỳ xuống sau lưng hắn: "Bệ hạ thứ tội, được biết thúc phụ nghi gnowf bệ hạ trước văn võ trong triều, thần thiếp rất hổ thẹn".

Tư Mã Huyền dường như không nghe thấy, một hồi lâu mới xoay người lại, vội vàng đỡ nàng đứng dậy: "Ái phi mau đứng lên, việc này không có quan hệ gì với nàng. Thái phó phẩm hạnh cao thượng, có lẽ chỉ là bị người lợi dụng, Trẫm không hề trách ông ấy".

Ngoài cửa sổ có gió, hắn tiện tay đóng cửa sổ lại, đích thân đỡ Bạch Hoán Mai ngồi lên trên ghế.

Người này lúc nào cũng vậy, cho dù trong lòng không có tình ý, ngoài mặt vẫn có thể chăm sóc chu đáo từng li từng tí. Bạch Hoán Mai mỉm cười cảm kích: "Bệ hạ hiểu rõ đại nghĩa, thần thiếp cũng yên tâm. Việc này chẳng lẽ là chủ ý của Lăng Đô Vương?"

"Có lẽ thế, chắc là bởi vì tin đồn di chiếu giả nên mới động tâm tư không nên động". Tư Mã Huyền thở dài ngồi xuống bên cạnh nàng, vẻ mặt hoà nhã: "Ái phi không cần lo lắng, về nghỉ sớm một chút đi. Nàng sắp chuyển dạ rồi, không được đi lại khắp nơi nữa".

"Thần thiếp sao có thể không lo lắng chứ?" Bạch Hoán Mai cúi đầu xoa bụng: "Thần thiếp không lo lắng cho mình, chỉ lo lắng cho hoàng nhi trong bụng".

Ánh mắt Tư Mã Huyền chuyển đến nhìn bụng nàng không khỏi thêm vài phần dịu dàng. Hắn vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Yên tâm đi, Trẫm chưa đến mức không còn một đường lui nào. Nếu Lăng Đô Vương từng bước áp sát, Trẫm chỉ có thể vì đại nghĩa diệt thân".

"Chẳng lẽ bệ hạ còn có viện quân?"

"Xem như thế đi". Tư Mã Huyền cười cười.

Bạch Hoán Mai khẽ động dung, dịu dàng buông mắt: "Vậy thần thiếp cũng thật sự yên tâm".

***

Dưới bầu trời đầy sao, cảnh tượng bên cổng thành ngày càng rõ ràng.

Bạch Đàn dựa vào cổng doanh trại nhìn sao trời, thỉnh thoảng lại nhìn sang đỉnh tường đối diện. Trên tường thành ánh đuốc chập chờn, quân phòng thủ qua lại không ngừng, trạng thái quả thật giống như gặp đại địch.

Xa xa tiếng vó ngựa dồn dập, Tư Mã Tấn dẫn theo mấy người từ bên ngoài phi nhanh về, cuốn theo một đám bụi mù, vốn định xông thẳng vào doanh nhưng nhìn thấy Bạch Đàn ngoài cửa liền dừng lại.

"Gì thế? Nàng đang chờ đón ta à?" Tư Mã Tấn xoay người xuống ngựa, ném dây cương cho người phía sau rồi đi tới bên cạnh Bạch Đàn.

Bạch Đàn ngẩng đầu nhìn trời: "Chàng không hiểu, người đọc sách bọn ta thích ngắm trăng sao, không liên quan gì tới chàng cả".

Tư Mã Tấn cười cười, thoáng nhìn lên tường thành theo ánh mắt nàng, nụ cười trên mặt liền nhạt đi, nắm tay nàng đi đến đại trướng trung quân.

Vén rèm đi vào đại trướng, Kỳ Phong và Cố Trình đều ở trong đó, trên bàn đặt báo cáo biên phòng vừa được đưa tới.

Tư Mã Tấn buông Bạch Đàn ra, bước tới cầm lên xem, chỉ chốc lát lại tiện tay ném về: "Lúc trước quý phi đã đưa tin tới, Tư Mã Huyền còn có viện binh. Hiện nay Tần quốc thấy không còn lợi ích gì có thể nhòm ngó nên đã lui binh, chắc hẳn hắn đã điều Tuân Uyên đến đô thành. Báo cáo này tới trễ hơn bình thường mấy ngày, có thể Tuân Uyên sớm đã xuất phát rồi".

Bạch Đàn hiểu không nhiều về chuyện trong triều, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta chỉ biết Tuân Uyên trấn thủ vùng tây bắc, bệ hạ cần gì phải điều ông ta đi xa như vậy?"

Tư Mã Tấn nói: "Tộc họ Tuân ở Dĩnh Xuyên đời đời trung lương, không xen vào phân tranh của hoàng thất, Tuân Uyên đương nhiên cũng không phải ngoại lệ. Thế lực của Tư Mã Huyền ở đô thành và xung quanh đều bị tổn thất vì Dữu Thế Đạo phản loạn, bây giờ dùng đến Tuân Uyên cũng không có gì lạ".

Bạch Đàn không khỏi nhíu mày, như vậy xem ra vẫn rất khó đối phó.

Cố Trình nói chen vào: "Điện hạ cũng không cần lo lắng, Tuân Uyên dù sao cũng xa tận biên cương, đến đô thành ít nhất phải mất mấy tháng, còn sớm lắm".

Kỳ Phong cũng gật đầu phụ họa: "Đúng thế, khi đó không biết chừng triều đại đã thay đổi rồi".

Tư Mã Tấn lạnh lùng liếc hắn một cái, Kỳ Phong lập tức ý thức được mình vừa lỡ lời, ngượng ngùng tự vả miệng một cái.

"Biên cương cách đô thành rất xa, nhưng nếu bọn chúng đi theo đường phản quân từng đi thì sẽ nhanh hơn rất nhiều".

Bạch Đàn suy nghĩ một chút: "Con đường này quả có nhanh hơn nhưng cũng sẽ phải dừng lại ở bờ bên kia Trường Giang giống như phản quân. Ông ta cần có người tương trợ mới có thể vượt qua Trường Giang được".

Kỳ Phong vỗ đùi một cái: "Thuộc hạ sẽ lập tức dẫn người đến bờ sông ngăn chặn tên nhãi hộ Tuân đó".

Bạch Đàn liếc hắn: "Ngươi chặn ông ta làm gì? Tuân Uyên có phải phản quân đâu?"

Kỳ Phong đang rất hăng hái, bị nàng hắt một chậu nước lạnh lên đầu không khỏi hơi nổi khùng: "Bạch Bồ Tát, rốt cuộc cô đang giúp ai đấy? Đúng là..."

Câu nói kế tiếp bị nuốt vào, bởi vì Tư Mã Tấn đang nhìn hắn chằm chằm.

"Không sai, ngươi không thể đi chặn hắn, nếu không bản vương sẽ bị xác định là phản nghịch, Tư Mã Huyền lại có cớ ra tay với bản vương". Tư Mã Tấn dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Không những không thể chặn đường mà ngươi còn phải dẫn quân đến tiếp ứng hắn vượt sông, bảo đảm hắn thuận lợi đến Kiến Khang".

"..." Kỳ Phong cảm thấy cuộc đời càng ngày càng gian nan, điện hạ đã nuông chiều Bạch Bồ Tát tới mức đánh mất lí trí rồi, thật là chán ngán.

Tư Mã Tấn lại không hề cảm thấy như vậy, đợi Kỳ Phong và Cố Trình ra ngoài liền đưa tay kéo Bạch Đàn đến bên người: "Ngày mai ta đưa nàng về Đông Sơn nhé?"

Bạch Đàn đột nhiên nhớ ra hắn đã hỏi câu này mấy lần rồi, cuối cùng phát hiện tình hình có gì đó không đúng: "Sao thế? Chàng có tính toán gì à?"

Tư Mã Tấn biết không thể giấu được nàng, gật đầu một cái: "Tư Mã Huyền đóng cổng thành chính là muốn ép ta ra tay, từ đó định tội danh phản nghịch cho ta, chính đại quang minh diệt trừ ta. Hoặc lớn hoặc nhỏ, sớm muộn đều sẽ có một trận chiến, nàng ở trong doanh trại không tiện".

Bạch Đàn đột nhiên ôm chặt lấy hắn: "Chàng biết lần này nếu thất bại, chàng chính là loạn thần tặc tử, không còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi nữa chứ?"

Tư Mã Tấn biết rõ trọng lượng của lời này, ôm chặt lấy nàng, buông mắt ờ một tiếng.

Bạch Đàn véo một cái trên cánh tay hắn: "Thế mà chàng còn đuổi ta đi, đi đâu mà chẳng giống nhau, nếu chàng là phản nghịch, ta còn có thể sống thoải mái được sao?

Tư Mã Tấn cau mày một cái, kéo tay nàng xuống thở dài: "Không ngờ đã đến mức đuổi cũng không đi rồi, thế này ta cũng yên tâm".

"..." Khóe mắt Bạch Đàn giật giật.

Buổi tối ngủ một giấc rất ngon, sáng sớm hôm sau Bạch Đàn lại bị đánh thức.

Lần này lại không phải bởi vì các binh sĩ thao luyện mà là bởi vì từ trên tường truyền đến tiếng hô của Cao Bình.

Tư Mã Tấn đương nhiên đã dậy sớm đi luyện quân, không ở bên cạnh. Nàng dậy thay y phục, đi đến cửa lều vén rèm nhìn ra bên ngoài.

Thời tiết không được tốt, rõ ràng đang là cuối xuân mà lại có gió rất lớn. Cao Bình trên tường thành nhắc lại những lời mấy hôm nay vẫn nói đi nói lại: "Bệ hạ lệnh Lăng Đô Vương lập tức dẫn quân về doanh, nếu không luận xử theo tội phản nghịch".

Mấy hôm trước Tư Mã Tấn đều không để ý, hôm nay lại dẫn Kỳ Phong và Cố Trình cưỡi ngựa lao ra ngoài doanh.

Ghìm ngựa dừng lại bên sông hộ thành, hắn ngẩng đầu nhìn lên trên tường thành: "Bản vương không rút quân là vì phải quét sạch phản quân, bệ hạ đã không cảm kích thì thôi, lại còn muốn gán tội phản nghịch cho bản vương? Thật sự không thể nào nói nổi".

Cao Bình ôm quyền: "Mời Lăng Đô Vương về đi, trong thành đã không còn phản quân nữa".

Tư Mã Tấn ngắm nghía chiếc roi ngựa trong tay: "Thật không?"

Cao Bình đứng trên tường thành không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ cảm thấy câu hỏi ngược lại của hắn hơi kì dị.

Chỉ chốc lát sau, một tên lính từ dưới lầu thành xông lên bẩm báo, nói phát hiện tung tích phản quân trong thành, đang chạy trốn đến bên sông Tần Hoài.

Sắc mặt Cao Bình xanh mét, chỉ hi vọng Tư Mã Tấn không nghe thấy tiếng bẩm báo, nhưng hiển nhiên không được như nguyện.

Tư Mã Tấn nhẹ tay vuốt bờm ngựa, mỉm cười không nói. Kỳ Phong bên cạnh hắn lại lên tiếng châm chọc: "Xem ra trông chờ Cao thống lĩnh quét sạch phản quân thì khó lắm, ngươi đã không làm được, sao không mở cửa thành để điện hạ của ta làm giúp?"

Cao Bình ôm quyền, mặt không biểu cảm: "Không cần Lăng Đô Vương phải vất vả, hạ quan tự nhiên sẽ dốc hết sức lực, nhất định không phụ sự ủy thác của bệ hạ".

Kỳ Phong tặc lưỡi lắc đầu, nói với Tư Mã Tấn: "Điện hạ, thuộc hạ cho rằng vẫn không thể rút đi, vạn nhất lại xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào cho phải?"

Tư Mã Tấn gật đầu: "Có lí".

Cao Bình cau mày: "Điện hạ không được u mê không tỉnh, bệ hạ không muốn bất hòa với điện hạ, mong điện hạ tự thu xếp".

Kỳ Phong giận tím mặt, giơ tay chỉ mặt mắng: "Ngươi là cái thá gì mà dám giáo huấn điện hạ của bọn ta? Ngươi muốn dĩ hạ phạm thượng hay sao?"

Con ngựa Tư Mã Tấn đang cưỡi bất an cào đất, hắn sầm mặt cười lạnh một tiếng.

Cố Trình đột nhiên rút kiếm bên hông ra, mặc dù không thể đe dọa phía trên nhưng quân phòng thủ trên tường thành vẫn lập tức giương cung.

Một đội binh lính từ trong doanh trại lập tức lao ra chặn ở phía trước Tư Mã Tấn, hàng trước cầm lá chắn, hàng sau kéo cung.

Bạch Đàn vẫn đang ở trong lều quan sát vội chạy ra, lại không tiện đến gần nên nắm chặt rào gỗ cạnh cổng doanh trại nhìn lên tường thành.

Hai bên giương cung bạt kiếm, bên nào mở đầu bên đó sẽ đuối lí. Bạch Đàn toát mồ hôi, chỉ hi vọng Tư Mã Tấn kiềm chế được, nếu không sẽ bị coi là phản quân, không có đường nào quay đầu lại được.

Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên một đường vòng cung xẹt qua trước mắt. Phập một tiếng, một mũi tên bắn xuống đất cách nàng một trượng, đuôi tên vẫn không ngừng rung động.

Bạch Đàn kinh ngạc nhìn mũi tên đó, lại ngẩng đầu nhìn lên tường thành. Cao Bình phía trên cũng lộ vẻ khiếp sợ, đột nhiên quay sang nhìn người bên cạnh.

Gã thủ quân bắn tên đứng cách ông ta vài bước, thấy ông ta nhìn tới liền hoàng hốt quỳ xuống, liên tục xin tha: "Thuộc hạ tuột tay nên bắn trượt, xin thống lĩnh thứ tội!"

Cao Bình một cước đá vào vai hắn: "Ai bảo ngươi bắn?"

Kỳ Phong bên dưới giận dữ rống to: "Cao Bình to gan! Vậy mà lại dám động thủ với điện hạ!"

Cùng với tiếng gào thét này, rất nhiều binh lính từ doanh trại tràn ra ngoài, Bạch Đàn vội vàng đứng sát vào hàng rào mới không bị va vào.

Mặt Cao Bình trên tường lúc xanh lúc trắng: "Lăng Đô Vương chớ hiểu lầm, việc này là ngoài ý muốn".

Trong lòng ông ta hiểu rõ, tên lính phòng thủ này nhất định là người của Lăng Đô Vương, đây tuyệt đối là âm mưu!

Kỳ Phong còn định mắng tiếp nhưng bị Tư Mã Tấn giưo tay cản lại. Hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trên: "Bản vương hỏi ngươi, mũi tên vừa rồi bắn ra là ý của bệ hạ hay là ý của ngươi?"

Cao Bình đương nhiên phải gánh vác chuyện này, ôm quyền nói: "Đây là hạ quan sơ sẩy, tuyệt đối không phải ý của bệ hạ".

"Vậy chính là ngươi muốn dựng lên mâu thuẫn giữa ta và bệ hạ?" Tiếng cười của Tư Mã Tấn bị gió cuốn lên đầu tường, lạnh lẽo như lưỡi dao cắt yết hầu: "Truyền mệnh lệnh của bản vương, ba quân đợi lệnh, bản vương phải thanh quân trắc".

(Thanh quân trắc: thanh trừng kẻ xấu bên cạnh quân vương. Đây là cái cớ của rất nhiều cuộc phản loạn tại TQ ngày xưa, đại loại chỉ cần nói rằng một tên thái giám hay quyền thần nào đó ép buộc vua hoặc mê hoặc vua làm việc không tốt là dựng cờ thanh quân trắc, kéo quân đến đánh đô thành, nếu thắng thì lại ép thiên tử lệnh chư hầu, hoặc nếu vua chẳng may trúng tên bay đạn lạc thì đành lên thay luôn vậy).

"Thanh quân trắc! Thanh quân trắc! Thanh quân trắc!" Các binh sĩ cầm kiếm gõ lá chắn, đồng loạt hô to, chấn động trời cao.

Cao Bình luôn luôn bình tĩnh, lúc này mặt lại đã không còn chút máu, kêu người bắt tên lính bắn tên đó rồi vội vã xoay người chạy xuống lầu thành.

Tư Mã Tấn đánh ngựa về, nhìn thấy Bạch Đàn đứng bên cổng liền xoa mặt nàng như trấn an: "Nàng tránh đi một chút, ta giải quyết xong những việc này sẽ tới tìm nàng".

Bạch Đàn cau mày, nhỏ giọng oán trách một câu: "Chàng đúng là quá mức xảo trá".

Tư Mã Tấn ghé tới cười khẽ: "Ta vốn chính là loại người đó, có phải hôm nay nàng mới biết đâu".

Bạch Đàn nheo mắt lại, đột nhiên ôm cổ họng nôn.

Tư Mã Tấn vội vàng đưa tay đỡ nàng.

Bạch Đàn nôn xong cảm thấy hỏng bét, nhìn kiểu gì hành động của mình vừa rồi cũng giống như là buồn nôn vì sự xảo trá của hắn. Nàng giơ tay áo che miệng, ngẩng đầu lên quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Tư Mã Tấn không được tốt.

Ôi, hiểu lầm mà! Đang định giải thích một chút, kết quả vừa mở miệng ra lại gập người nôn tiếp.



####

Cứ nôn là có bầu, mà đã có bầu là sinh đôi long phượng, truyện nào cũng như truyện nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.