Chương trước
Chương sau
Giằng co không bao lâu, binh lính vây quanh phía sau đột nhiên tách ra rồi nhanh chóng khép lại, nhưng đối với Bạch Đàn lại như đã qua rất lâu.

Hi Thanh đã đến. Hắn lách vào, mồ hôi đầy đầu đầy mặt, mặc dù ánh mắt khiếp sợ nhưng cũng không hỏi gì mà lập tức quỳ xuống đất mở hòm thuốc, nhanh chóng kéo tay áo châm cứu cho Tư Mã Tấn.

Xung quanh yên tĩnh, các binh sĩ quay mặt ra ngoài, quay lưng vào trong, che xung quanh kín không kẽ hở, dường như làm thế có thể làm người ta yên lòng, ai cũng không nhìn thấy được.

CHâm cứu chỉ mất một lát, ý thức của Tư Mã Tấn dần dần tụ lại, cuối cùng có đủ sức đưa tay lau nước mắt cho Bạch Đàn, bị nàng cầm tay áp vào má mình.

"Vì sao điện hạ không về doanh?" Hi Thanh ghé tới nhỏ giọng thăm dò.

Tư Mã Tấn không trả lời, lẳng lặng nằm một lát, dường như đỡ hơn một chút. Hắn cười lạnh một tiếng rồi chống tay ngồi dậy, tự tay rút từng mũi ngân châm trên người mình xuống.

"Điện hạ?" Hi Thanh vội vàng đưa tay ngăn cản.

Tư Mã Tấn nhân tiện nắm cánh tay hắn, nửa người dựa vào người Bạch Đàn, điều hòa lại hơi thở của mình: "Đỡ ta lên".

Bạch Đàn lập tức đỡ hắn, một tay nâng eo hắn đứng dậy. Hi Thanh thấy nàng phối hợp như vậy cũng đành phải vội vàng giúp đỡ.

Tư Mã Tấn đứng thẳng dậy, áo giáp dính đầy bụi đất, tóc dài xõa tung sau lưng, khuôn mặt trắng bệch ngâng rleen, thăm thẳm nhìn lên đỉnh tường.

Dáng vẻ này quá mức đáng sợ, các thế gia đại thần phía trên đều không nhịn được lui lại một bước.

Bạch Đàn biết hắn nghĩ gì, nắm bàn tay đầy mồ hôi của hắn rồi lại nhẹ nhàng buông ra, đi đến gần đó dắt con ngựa của hắn tới.

"Bạch Đàn!" Hi Thanh kêu lên: "Ngươi điên rồi à?"

Bạch Đàn hít một hơi thật sâu, đưa dây cương cho Tư Mã Tấn: "Ta không tin chứng bệnh này có thể hành hạ chàng cả đời".

Tư Mã Tấn đưa tay lau nước mắt cho nàng, từ tà gạt tay Hi Thanh ra, bám lưng ngựa ổn định thân thể một lát rồi đột nhiên xoay người lên ngựa.

Tất cả mọi người đều ngây ra, ngay cả ánh mắt Tư Mã Huyền cũng thay đổi.

Tư Mã Tấn ngồi vững trên ngựa, đưa tay sang bên cạnh: "Lấy cung cho bản vương!"

Kỳ Phong vội vàng lấy cung tên đến đưa cho hắn. Hắn chậm rãi hoạt động hai tay một chút, tay trái cầm cung, tay phải cầm tên đặt lên dây, đột nhiên kéo căng chĩa lên phía trên.

Quân phòng thủ bên trên còn chưa kịp ứng đối, mũi tên của hắn đã bay tới, xẹt qua má Tư Mã Huyền bắn trúng cột cờ phía sau, lá long kỳ ủ rũ gục xuống.

Bốn bề yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió rít.

Sắc mặt Tư Mã Huyền lập tức trắng bệch.

"Bệnh này là bệ hạ tự tay ban tặng, có lẽ là không trị hết được, nhưng xem ra cũng không đánh gục được bản vương". Tư Mã Tấn ném cung tên, cầm dây cương, trong ánh mắt nhìn lên trên âm thầm lộ ra vẻ điên cuồng: "Công thành!"

Cố Trình lập tức phát cờ, Bạch Đàn và Hi Thanh được hộ tống lui lại, đại quân tràn về phía trước, các thế gia đại thần trên tường hoảng hốt tránh né.

Tư Mã Huyền đứng sững một lát, đón nhận ánh mắt Tư Mã Tấn, cười mấy tiếng khô khốc rồi lui lại hai bước, xoay người đi xuống dưới tường thành, bóng lưng nhanh chóng lẫn vào tầng tầng lớp lớp quân phòng thủ...

Trong cung lại vẫn rất yên tĩnh.

Tư Mã Huyền được cấm quân hộ tống vào cung, một mình đi dọc theo cung đạo thật dài tới ngoài kim điện. Cao Bình từ trước mặt hoảng hốt chạy tới: "Bệ hạ, một khi cổng Đông Ly bị phá, cung thành cũng sẽ nhanh chóng bị phá, bệ hạ vẫn nên rời cung tránh đi".

Ánh mắt Tư Mã Huyền khẽ động nhưng hắn lại không tỏ thái độ gì, chỉ đi theo bậc thềm cẩm thạch lên phía trên. Bạch Hoán Mai mặc trang phục lộng lẫy đứng bên trên, đỡ lưng dịu dàng cười với hắn: "Bệ hạ, thống lĩnh mời thần thiếp đến cổng Đại Thông phía sau để lên xe rời cung, thần thiếp sợ có gian trá, vạn nhất là binh mã của Lăng Đô Vương thì hỏng hết, cho nên đã đuổi chúng đi, ở đây chờ bệ hạ về".

Cao Bình nghe vậy kinh hãi: "Nương nương, đó là binh mã thần sắp xếp cho bệ hạ và nương nương rời cung, sao nương nương lại đuổi chúng đi?"

"Cái gì?" Bạch Hoán Mai che miệng: "Vậy xem ra thần thiếp làm sai rồi, lại cắt đứt đường lui của bệ hạ".

Không ngờ Tư Mã Huyền lại cười: "Trẫm chưa hề nghĩ tới trốn chạy, bảo vệ quý phi và hoàng tự xuất cung là được".

Cao Bình kinh hãi quỳ xuống sau lưng hắn: "Bệ hạ suy tính cẩn thận".

Tư Mã Huyền làm như không nghe thấy, cất bước tiếp tục đi lên trên, đi thẳng qua bên người Bạch Hoán Mai vào kim điện.

Xa xa truyền đến tiếng va đập đinh tai nhức óc, cuối cùng Cao Bình không chậm trễ nữa, đứng dậy nói với Bạch Hoán Mai: "Mời quý phi nương nương theo thần xuất cung".

"Miễn đi, bản cung không cần trốn tránh". Bạch Hoán Mai thoáng nhìn kim điện, buông mắt cúi đầu xoay người đi đến hậu cung, bước chân lại có vài phần mệt mỏi.

"Nương nương!" Cao Bình vẫn gọi tiếp, tiếng va đập lớn hơn truyền tới, tiếng hét của các nội thị và cung nữ dường như ngay ở bên tai, hắn biết tất cả đều đã muộn.

Cấm quân vừa đánh vừa lui, Cao Bình rút kiếm ra xông về phía cửa cung.

Tuy nhiên là mục tiêu "thanh quân trắc", hắn vừa xuất hiện liền bị vây quanh, trên cổ lập tức gác đầy đao kiếm, nặng nề đè hắn quỳ xuống.

Cánh cổng màu đỏ son bị đẩy ra, quảng trường rộng rãi lát gạch chỉnh tề, kim điện uy nghiêm sừng sững ở phía trên.

Đại quân tràn vào, tiếng bước chân chỉnh tề và tiếng giáo mác va chạm tràn vào kim điện trống trải, tiếng vọng yếu ớt.

Tư Mã Huyền ngồi trên ngai vàng, ngước mắt nhìn về phía cửa điện.

Tiếng vang lanh lảnh hơi chói tai, đó là âm thanh mũi kiếm kéo trên thềm đá cẩm thạch. Bóng dáng Tư Mã Tấn trong tầm nhìn dần dần cao lớn, tóc tai bù xù, ánh mắt trầm lắng, toàn thân đẫm máu, kéo thành kiếm dính máu từng bước một đi vào kim điện, nơi đi qua để lại một vệt máu nhỏ bé.

Tư Mã Huyền nhẹ nhàng cười, ánh mắt xa xăm không hề có tiêu điểm: "Năm đó tiên đế không có con trai, trong đông đảo cháu trai chọn ta đến bên người dạy dỗ. Tiên đế thường khen ta văn võ song toàn, có tài trị thế. Không nghĩ tới tiên đế bốn mươi tuổi mới lập hậu mà hai năm sau đã có con trai..."

Tư Mã Tấn lạnh lùng nhìn hắn.

"Bởi vì có ngươi, ta liền bị đưa về bên người cha mẹ, dù được người người khen ngợi, ta vẫn biết rõ mình không có cơ hội kế thừa ngôi vị hoàng đế nữa". Ánh mắt Tư Mã Huyền từ từ dừng lại trên người Tư Mã Tấn: "Lòng dạ tiên đế rộng rãi nhưng lại không biết châm chước biến báo, ta tin tưởng ta có thể làm tốt hơn, vì sao lại không có cơ hội? Chỉ vì ta không phải con trai của tiên đế nên chỉ có thể làm một thân vương?"

Tư Mã Tấn kéo kiếm đi lên bậc ngọc, đưa tay tóm cổ áo hắn: "Ngươi làm tốt hả? Liên hợp với Dữu Thế Đạo đẩy tính mạng hàng chục vạn bách tính Giang Bắc vào nước lửa, đạp lên xác chết của vô số người trèo lên cái ngai vàng này, lại còn phải cúi đầu trước những kẻ phản loạn đó, để bọn chúng phong vương phong hầu, để mặc bọn chúng chia cắt hoàng quyền, ngươi còn có mặt mũi nói ngươi làm tốt?"

Tư Mã Huyền vẫn cười nhạt như cũ, trong mắt lại có lửa giận: "Ta đương nhiên làm rất tốt. Nếu như ngươi không truy cứu chuyện cũ, cuối cùng ta sẽ nhổ tận gốc đám sâu mọt này, chỉ có hoàng thất Tư Mã nắm quyền, ngay cả họ Vương ở Lang Gia cũng đừng hòng trành giành. Thậm chí ta còn phải dẫn quân bắc phạt rợ Hồ, khôi phục non sông Đại Tấn ta".

Tư Mã Tấn cười lạnh liên tục, bàn tay tóm cổ áo đột nhiên chuyển sang tóm cổ họng hắn: "Chính ngươi nói những lời này mà không chột dạ à? Ngươi và bọn chúng vốn chính là người cùng đường, thật sự có thể động vào bọn chúng à? Nếu không có ta, Dữu Thế Đạo có thể bị diệt trừ không? Ngay cả bây giờ, những kẻ phản loạn đó đều do ta lần lượt móc ra, bao gồm chính ngươi".

Hắn vốn còn đang phát bệnh, tính tình thô bạo, ra tay cũng nặng. Mặt Tư Mã Huyền lập tức tí nhợt, không nói ra được chữ nào.

Tuy nhiên Tư Mã Tấn lại đột nhiên buông tay, Tư Mã Huyền ngã từ ngai vàng xuống, ôm cổ họng ho một trận mới đỡ hơn được. Chiếc vương miện mười hai chuỗi ngọc rơi xuống đất, ngọc tung ra lăn khắp đất.

Hắn quỳ trên mặt đất, tái tai rối bù, đột nhiên cười gượng một tiếng: "Không sai, ta không thể làm được, bất quá Tư Mã Tấn ngươi cũng không làm được. Ngươi vốn đã tính tình thô bạo, hôm nay lại phát bệnh trước mặt tất cả mọi người, những thế gia đại tộc đó tuyệt đối sẽ không ủng hộ một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ lên ngôi".

"Ôi..." Tư Mã Tấn nhìn hắn chằm chằm, tay vuốt ve tay vịn ngai vàng, bên trên lập tức loang lổ vết máu: "Ngươi cho rằng ta làm những việc đó là vì vị trí này sao? Thứ ngươi tốn bao tâm tư nhận được, ở trong mắt ta lại hoàn toàn không đáng một xu".

Tư Mã Huyền quay lại trợn mắt nhìn hắn, toàn thân run rẩy: "Vậy ngươi cần cái gì?"

Mũi kiếm của Tư Mã Tấn chĩa vào cổ họng hắn, nâng cằm buộc hắn ngẩng đầu lên: "Ta cần ngươi tự tay viết chiếu nhận tội, chiêu cáo thiên hạ tội ác của chính mình năm xưa, định tội cho chính mình và đồng đảng".

Tư Mã Huyền như nghe thấy một chuyện rất buồn cười, khóe mắt cong lên, đột nhiên lấy chủy thủ từ trong tay áo ra, hùng hổ đâm vào ngực mình.

Tư Mã Tấn nhanh tay dùng kiếm hất ra, chủy thủ bị đánh văng ra ngoài, tay Tư Mã Huyền cũng bị thương, máu chảy ra đầm đìa.

"Muốn chết? Chết thì lợi cho ngươi quá. Ngươi chết rồi là hết, còn người đời sẽ chỉ nói thắng làm vua thua làm giặc, không biết chừng còn kêu ta là kẻ cướp ngôi, cho nên tội ác này chỉ có thể do chính ngươi tự nhận". Tư Mã Tấn buông mắt nhìn hắn từ trên cao: "Ngươi phải ngồi trên ngai vàng công bố chân tướng năm đó, đợi tội danh của ngươi được xác định, ta sẽ tự tay kéo ngươi xuống. Chẳng phải ngươi vẫn có tiếng đối xử tử tế với con trai tiên đế hay sao? Sau này ta cũng sẽ đối xử tử tế với ngươi như vậy".

Tư Mã Huyền nắm bàn tay chảy máu, ngón tay lại run rẩy không thể khống chế được.

Tư Mã Tấn chậm rãi bước bên cạnh hắn, lời nói mang sự hưng phấn khát máu: "Tầng thấp nhất trong địa lao thâm cung đã được ta chuẩn bị cho ngươi từ lâu rồi, sau này ngươi sẽ sống phần đời còn lại ở đó, toàn thân bị xiềng xích, ngâm dưới thủy lao, ngày đêm thừa nhận hành hạ, lại không thể nào chết đi cho xong chuyện. Trước kia ngươi nghe bao nhiêu ca ngợi, sau này sẽ phải thừa nhận bấy nhiêu phỉ nhổ. Sự anh minh và lương thiện ngươi dùng hết tâm tư xây dựng cả đời sau này chỉ trở thành chuyện cười trong mắt người đời. Con ngươi sẽ cảm thấy nhục nhã vì có một người cha là tội nhân, các đại thần từng tin tưởng ngươi đều sẽ phải xấu hổ vì ngươi. Bên cạnh ngươi sẽ không còn có bất kì ai, bạn bè xa lánh, lẻ loi một mình, chỉ có mùi hương ngươi ban cho ta năm xưa làm bạn với ngươi... Thế nào, có phải rất đáng chờ mong không?"

Tư Mã Huyền ngẩng đầu lên phẫn hận nhìn hắn.

Trên trán Tư Mã Tấn vẫn còn ra mồ hôi, trên mặt lại mang nụ cười: "Ta cần ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng chết đó, trơ mắt nhìn chính mình thân bại danh liệt, trơ mắt nhìn một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ là ta thay thế ngươi nắm giữ đại quyền, trơ mắt nhìn ta làm được chuyện ngươi không làm được, còn được khen ngợi đã đối xử khoan dung với ngươi. Đến lúc ngươi chịu đủ hành hạ, tâm lực kiệt quệ mới có thể chết, sau đó đi chuộc tội với các oan hồn từng chết ở trong tay ngươi".

Hắn thấp giọng cười gằn, âm thanh như đá núi va đập vào nhau, thô ráp gai người.

"..." Hai mắt Tư Mã Huyền đột nhiên thất thần, chán nản cúi thấp đầu xuống.

Đời này được nhận quá nhiều mỹ danh, mỗi một việc đều tốn hết tâm tư, còn chuyện làm sai lớn nhất là cầm đầu vụ phản loạn đó.

Hắn cho rằng dựa vào thành tích chính trị, dựa vào danh tiếng khoan dung với người khác của mình sẽ có thể quên chuyện cũ đẫm máu đó, có thể tẩy sạch vết máu trên tay, không ngờ cuối cùng vẫn có ngày này, thua không còn manh giáp, thanh danh hủy hoại trong chốc lát.

Từ đây sách sử sẽ không ghi lại thành tích chính trị của hắn mà chỉ viết lại tội ác của hắn.

Không phải minh quân mà là tội nhân.

Tư Mã Tấn cười lạnh: "Lần cuối cùng gọi ngươi một tiếng bệ hạ, cố mà hưởng thụ đi".

Kỳ Phong và Cố Trình kéo Tư Mã Huyền đi ra ngoài, cuồng phong bên ngoài còn chưa dừng, thổi làm người ta gần như không mở mắt ra được.

Tư Mã Huyền cúi đầu, không khác gì một chiếc diều rách nát, như đã bị rút cạn tất cả sức sống. Đến tận lúc trong tầm nhìn xuất hiện một vạt áo xanh tung bay theo gió, cuối cùng hắn mới cử động một chút, chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thấy Bạch Đàn đang đứng đó nhìn hắn với vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc.

"Bạch Đàn..." Môi hắn khẽ mấp máy, âm thanh như bị vuốt sắc bóp trong cổ họng.

Bạch Đàn cất bước đi tới cửa điện, lúc đi qua bên cạnh hắn dừng lại một chút, nói một câu lạnh nhạt: "Cung đưa Dự Chương Vương!"

Tư Mã Huyền buông mắt cười chua chát.

Tư Mã Tấn nói không sai, người hắn yêu và người yêu hắn đều không còn nữa, sau này hắn chỉ cô độc một mình, ở sâu trong địa lao thừa nhận sự hành hạ về thể xác và tinh thần, cho đến lúc chết...

Thì ra tất cả những gì hao phí tâm huyết giành được lại có thể biến mất trong chớp mắt.

Bạch Đàn không quay lại nhìn cái nào. Đối với nàng mà nói, Dự Chương Vương năm đó đã chết rồi, người này chẳng qua là tội nhân của toàn thiên hạ.

Nàng đi vào điện, đi tới bên cạnh Tư Mã Tấn. Hắn đứng như người mất hồn bên trên, đến tận lúc này mới ném kiếm trong tay, ngã bệt xuống ngai vàng như thoát lực.

Bạch Đàn đứng bên cạnh hắn, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán cho hắn.

Tư Mã Tấn một tay ôm eo nàng, tay kia vẫn nắm chặt tay vịn ngai vàng: "Không ngờ ta đã đi con đường này hơn mười năm, ta vẫn nghĩ rằng đi đến tận cùng sẽ chỉ còn một mình ta".

Bạch Đàn kéo hắn vào trong lòng: "Chàng còn có quãng đường rất dài phải đi, chàng còn có ta".

Tư Mã Tấn ôm chặt nàng, gục đầu vào ngực nàng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.