Thế Hưng bắt được kẻ phản bội mà mặt mày vẫn như đưa đám, lúc nói chuyện với bố mình cũng lơ đễnh không tập trung. Ông Trần là người vô tình, ngay cả người vợ sinh con cho mình cũng nhẫn tâm giết, cho nên Trần Thế Hưng đi theo ông ta thì trở thành người tốt đẹp gì được, anh ta thậm chí còn từng muốn giết bố mình chiếm ngôi, nếu không phải vì ông Trần sợ tuyệt hậu thì giờ mộ anh ta xanh cỏ rồi.
- Thích thì đi giành lấy, ở đây ủ dột với tao làm gì?
Ông Trần đã nghe nói về chuyện của Minh Hạ rồi, tưởng con trai mình chơi bời thôi, ai ngờ nó thích con bé đấy thật. Trần Thế Hưng hiếm khi không cãi lại bố mình, anh ta cất giọng buồn buồn.
- Thử rồi nhưng không giành được.
Ngừng một lát, anh ta đột nhiên nói.
- Bố.
- Mày vừa nói cái gì?
Ông Trần sửng sốt đến mức làm rơi ly rượu vang trên tay mình. Ông Trần và con trai mình giao tiếp không nhiều, ông cũng chưa từng dạy anh ta học nói, học viết, thứ ông dạy chỉ là cách giết người, cách sinh tồn, cách kiếm tiền bẩn, cho nên từ bé đến lớn Trần Thế Hưng chưa bao giờ gọi ông ta là bố, bởi vì anh ta chưa bao giờ được học từ này.
- Bố.
Trần Thế Hưng lặp lại câu nói vừa rồi, ngừng hồi lâu mới lại nói tiếp.
- Nếu năm xưa thứ bố dạy con là cách yêu thương người khác chứ không phải cách giết người thì bây giờ con đã giành được cô ấy rồi.
Bởi vì anh ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/npc-phan-dien-la-ban-trai-toi/921768/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.