Nhà giam.
- Lâm Đình Vũ, có người muốn gặp.
Vì gia đình có tiền, cho dù đã vào tù Lâm Đình Vũ vẫn được đặc cách ở một phòng riêng, nhưng nhà tù cũng đâu thể so với khi ở nhà nên hắn ta hiện giờ trông khá hốc hác, râu lún phún trên cằm vì không được cạo trong nhiều ngày. Vừa nhìn thấy người đến là ai, dáng vẻ uể oải lười biếng biến mất không còn một mẩu, thay vào đó là sự khủng hoảng.
- Cậu làm gì ở đây? Anh cảnh sát, tôi không muốn gặp người này, cho tôi về lại phòng giam đi!
Cảnh sát mắt điếc tai ngơ coi như không nghe thấy đồng thời khóa cửa ra vào, mặc kệ ông ta đập cửa thế nào cũng không mở cửa, Lâm Đình Vũ chỉ có thể sợ sệt quay lại chỗ ngồi cách một tấm kính hỏi anh.
- Cậu đến đây gặp tôi làm gì?
Có trời mới biết ông ta sợ người đàn ông trước mặt đến cỡ nào, một người đến cả bàn thờ gia tổ của người khác cũng dám đập thì có gì mà anh không dám làm nữa. Trong mắt Lâm Đình Vũ hiện tại Hoàng Đông vốn không phải là con người mà là một con quái vật.
Trái ngược với dáng vẻ sợ hãi của ông ta, Hoàng Đông lại bình tĩnh hơn nhiều, anh ung dung nói.
- Có muốn làm một giao dịch với tôi không?
- Không, tôi không làm.
Hoàng Đông đã lường trước được câu trả lời này, anh thong thả đặt cây bút ghi âm lên bàn, thong thả nói.
- Cứ nghe cái này xong rồi trả lời tôi cũng chưa muộn.
"Lâm Triều bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/npc-phan-dien-la-ban-trai-toi/921718/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.