Chương trước
Chương sau
Mạc Hoàng Đông không hay biết bản thân đang bị bàn tán, hắn hiện đang trò chuyện với một đối tác của nhà họ Mạc, lúc này một người phục vụ đưa rượu tới, mặc dù không uống được rượu nhưng hắn vẫn cầm lấy một ly cho có lệ, kết quả hắn mới giơ tay lên, một cánh tay khác đã vươn ra giành lấy ly rượu đó trước.
- Hoàng Đông, người bị thương không được uống rượu, anh quên lời tôi dặn anh lúc ở nhà rồi sao?
Minh Hạ vốn ngồi ở góc khuất nên không nhiều người chú ý đến cô, giờ thấy cô thình lình đi ra, còn dám cướp ly rượu của Mạc Hoàng Đông khiến ai nấy đều kinh ngạc không thôi. Có người buột miệng nói.
- Cô gái này là ai vậy?
- Tôi không biết, nhưng hình như vừa rồi cô ấy đi cùng cậu út nhà họ Dương thì phải.
Người kia nói xong liền nhìn về chỗ Đình Khôi và Hạnh Dung để xác minh, Minh Hạ vốn đang định giáo huấn phản diện đại nhân một trận liền ngừng lại, cũng nhìn theo hướng mấy người kia nói.
Trùng hợp làm sao khi Hạnh Dung cũng vừa lúc quay sang bên này.
Bốn mắt chạm nhau, một người tái mét mặt mày, một người lại cười tươi như hoa, còn chủ động quay xe lăn để Hoàng Đông nhìn cho rõ gương mặt nữ chính.
Mạc Hoàng Đông khó hiểu nhìn cô.
- Cô tự nhiên quay xe lăn làm gì? Quay lại đi.
- Thì nhìn... Ơ người đâu rồi nhỉ?
Minh Hạ định chỉ Hạnh Dung cho hắn xem nhưng lại không thấy người đâu, cô nhìn ngó mấy vòng mới cúi xuống hỏi hắn.
- Vừa rồi anh không nhìn thấy à? Cô gái ấy mặc váy đen nổi bật thế cơ mà?
Mạc Hoàng Đông sầm mặt.
- Cô bị dở hơi à? Mau quay xe lăn lại cho tôi.
Minh Hạ cười trừ, cô vội quay xe lăn lại rồi có ý muốn quay lại chỗ ngồi của mình nhưng bị người ngồi trên xe lăn giữ lại, lạnh giọng nói:
- Cô ngồi lâu vậy cũng đủ rồi, tiếp tục đứng ở đây đi.
- Ờ.
Minh Hạ dù khó chịu nhưng vẫn nghiêm chỉnh đứng bên cạnh hắn như một người vệ sĩ tận tụy, ánh mắt hết liếc nhìn sườn mặt của hắn rồi lại nhìn ngó xung quanh, tiếc là càng ngày người dự tiệc càng nhiều, sảnh của khách sạn này lại rất lớn nên sau đó cô không nhìn thấy nữ chính thêm lần nào nữa, trong lòng có chút thất vọng.
Haiz, trốn nhanh thế làm gì, ở lại chào hỏi nhau trước cũng được mà, Mạc Hoàng Đông dù có máu lạnh đáng sợ đến cỡ nào cũng không thể ngang nhiên giết người ở trước mặt hàng trăm người như vậy được mà đúng không?
- Nguyệt Hà, tôi thấy hơi mệt, cô đưa tôi lên phòng nghỉ đi.
Sau khi bắt cô làm vệ sĩ bất đắc dĩ cả tiếng đồng hồ, Mạc Hoàng Đông cuối cùng cũng rủ lòng từ bi mà bảo cô đưa mình về phòng nghỉ. Minh Hạ dường như chỉ chờ có thế, sau khi đẩy hắn vào phòng liền ngồi phịch xuống ghế sô pha, cũng không thèm để ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm của ai đó mà cởi phăng đôi cao gót ra rồi ném nó sang một góc.
- Tôi sống lại rồi.
Mạc Hoàng Đông liếc nhìn cổ chân bị quai dây giày cao gót cọ đến đỏ ửng của cô, ánh mắt có vẻ mất tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác. Minh Hạ vẫn đang mải xoa nắn cổ chân của mình nên không chú ý đến vẻ mặt khác lạ của hắn, sau khi chân đỡ mỏi, cô mở hộp đựng dụng cụ y tế mà mình nhờ chú Đằng chuẩn bị sẵn ở trên bàn ra bắt đầu thay băng chong Hoàng Đông.
- Nhìn tình hình vết thương trên bụng anh thì chắc sắp mọc da non rồi, chân thì chắc vài ngày nữa. Trong mấy ngày đấy anh ở nhà dưỡng thương đi, nếu không anh sẽ phải chống gậy trước khi về già đấy.
- Tôi biết rồi.
Mạc Hoàng Đông rất phối hợp gật đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn sườn mặt của cô, khi thấy cô lại theo thói quen thắt nút hình cỏ bốn lá, hắn cuối cùng cũng hỏi ra miệng vấn đề mình thắc mắc bấy lâu nay.
- Sao lần nào cô cũng thắt nút hình cỏ bốn lá vậy?
Minh Hạ thành thật trả lời.
- Cỏ bốn tượng trưng cho may mắn, tôi thắt như vậy là mong vết thương trên người anh nhanh lành, cũng mong anh sau này sẽ ít bị thương hơn, nếu có cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, như thế đã được chưa?
Cỏ bốn lá là biểu tượng của sự may mắn, cũng là tín ngưỡng của cô, cho nên cô cũng muốn truyền cho người bên cạnh chút may mắn của nó.
Gương mặt vô cảm quanh năm không đổi của người đối diện chợt biến sắc, hắn vô thức nắm chặt lấy cổ tay cô, thái độ gấp gáp khác hẳn bình thường.
- Cô vừa nói gì?
- Anh làm gì vậy buông tay tôi ra!
Tự dưng bị hắn nắm chặt cổ tay mình, Minh Hạ vô thức rút lại theo bản năng, nhưng người kia giữ quá chặt, cô càng giãy hắn càng siết chặt tay làm cô có cảm giác cổ tay mình có thể bị hắn bẻ gãy bất cứ lúc nào. Nhận ra phản kháng cũng vô ích, cô lập tức hạ giọng năn nỉ hắn.
- Hoàng Đông, buông tay ra đi, anh làm tôi đau đấy.
Mạc Hoàng Đông lúc này mới nới lỏng tay cô ra, nhưng hắn vẫn cố chấp bắt cô lặp lại câu nói vừa rồi thêm một lần nữa, Minh Hạ chỉ có thể cam chịu lặp lại theo lời hắn.
- Tôi nói, cỏ bốn lá tượng trưng cho sự may mắn, tôi thắt như vậy là mong vết thương trên người anh nhanh lành, cũng mong anh sau này sẽ ít bị thương hơn, nếu có cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, như thế đã được chưa?
Mạc Hoàng Đông trợn trừng mắt nhìn cô, đầu giống như bị một cái búa đập mạnh làm hắn choáng váng.
"Sao cậu lại thắt nút hình cỏ bốn lá cho tôi? Nhìn xấu chết đi được!"
Cậu nhóc khó chịu nhìn cái nơ trên bắp chân mình, cậu là con trai lại thắt cho cậu cái hình hoa hoè nữ tính như vậy. Cô nhóc kia lại chẳng cảm thấy gì cả, gương mặt gầy gò ủ dột quanh năm lộ ra nụ cười đơn thuần.
"Cỏ bốn lá tượng trưng cho sự may mắn, tớ thắt như vậy là mong vết thương trên chân cậu nhanh lành, sau này sẽ không bị thương thêm lần nào nữa."
"Đồ ngốc."
"Ừ."
Bé con bị mắng cũng chẳng cảm thấy gì cả, còn cười gật đầu đồng tình với cậu khiến cậu cực kỳ cạn lời.
"Sau này không được thắt kiểu này cho tôi, nếu không tôi sẽ không chơi với cậu nữa."
Bé con kia bị doạ sợ liền gật đầu như giã tỏi.
"Tôi biết rồi, cậu đừng giận tôi nữa nhé?"
Hai người đang ngồi khuất sau vườn hoa, xa xa bỗng truyền đến tiếng hét của một cô gái.
"Lâm Nguyệt, mày chết dí ở đâu rồi?"
Vừa nghe thấy giọng cô gái kia, cả người bé con run lên, cô gần như ngay lập tức đứng dậy chạy về phía đó.
"Tôi đi đây."
Mạc Hoàng Đông muốn đưa tay ra giữ nhưng cô đã chạy mất rồi, càng chạy càng xa, bóng lưng của cô cũng dần mơ hồ rồi biến mất hẳn.
- Này, anh làm sao đấy?
Minh Hạ thấy hắn cứ nhìn mình không chớp mắt, tựa như muốn nhìn thấy gì đó từ cô liền khó hiểu huơ huơ tay mấy cái trước mặt hắn. Vừa huơ tay vừa cẩn thận nhớ lại xem vừa rồi mình nói gì sai khiến hắn phải dùng ánh mắt kỳ quặc này nhìn mình.
- Không có gì.
Vẻ mặt Mạc Hoàng Đông khôi phục lại bình thường, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn rất kỳ lạ.
Chung sống cùng cô nửa tháng nay hắn đã luôn cảm thấy một số thói quen của cô gái này rất giống cô bé đó. Nhưng cô bé đó đã chết vào mười một năm trước rồi, sao có thể là cô được? Sao có thể?
Nhưng tại sao mỗi khi ở bên cô hắn lại thấy quen thuộc như vậy?
Là do hắn quá nhớ đến cô bé đó nên mới sinh ra ảo giác sao?
- Cậu Mạc, người cậu gọi đã tới rồi đây.
Âm thanh từ bên ngoài cửa phòng vang lên đánh tan bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, Minh Hạ thấy vậy liền tự ý thức đi ra ngoài để hai người này nói chuyện với nhau.
Sau cảm thấy cứ ngồi chờ hai người kia nói chuyện quá nhàm chán, cô bèn quay người đi xuống sảnh tìm đồ ăn ăn lót dạ.
- Hạnh Dung, cậu đi đâu nãy giờ vậy? Tớ tìm cậu suốt! Mà này, cậu thay đồ từ khi nào vậy?
Minh Hạ đang chọn bánh ngọt, một cô gái đi tới gần bắt chuyện với cô, thái độ vô cùng thân thiện. Minh Hạ liếc nhìn cô ta lạnh nhạt đáp.
- Cô nhận nhầm người rồi, tôi tên Nguyệt Hà.
- Nguyệt Hà?
Cô gái kia nhìn lại cô lần nữa.
Vẫn là gương mặt quen thuộc kia nhưng ánh mắt nhìn cô lại cực kỳ xa lạ, khí chất giữa hai người cũng khác biệt rất lớn.
Một người đem lại cho người ta cảm giác hoà ái dễ gần, một người lại lạnh lùng cự người ngàn dặm.
Cô gái kia còn đang đánh giá Minh Hạ, cô đã không kiên nhẫn mà rời đi trước, sau đó Hạnh Dung từ một chỗ khác đi tới kéo tay cô bạn mình.
- Du Nhiên, cậu nhìn cái gì vậy?
Du Nhiên giật mình nhìn sang Hạnh Dung lại nhìn sang Minh Hạ đang đi về phía phòng nghỉ, cuối cùng cô quay lại nhìn Hạnh Dung tò mò hỏi.
- Hạnh Dung, nhà cậu có chị em sinh đôi à? Vừa nãy tớ gặp một cô gái giống hệt cậu luôn.
Hạnh Dung vừa nghe bạn mình nói, nụ cười trên môi cứng đờ, cô gượng gạo nói.
- Không có, bố tớ chỉ có một cô con gái là tớ thôi, chắc người giống người đấy.
Nói xong cô ta kéo bạn mình đi một chỗ khác.
Theo lý mà nói cô ta vốn không nên xuất hiện ở bữa tiệc này, nhưng dạo gần đây tin đồn nhà họ Lâm gặp khủng hoảng ảnh hưởng không ít đến sự nghiệp diễn xuất của cô ta, bởi vậy nên khi nghe nhà đầu tư và đạo diễn bộ phim đầu tư cấp S "Mặt nạ" đến bữa tiệc này cô ta mới đành liều đến đây tìm kiếm cơ hội, cũng vì vậy nên dù hoảng sợ khi nhìn thấy Minh Hạ và Hoàng Đông nhưng cô ta vẫn kiên quyết ở lại đây đến cùng.
- Vậy à?
Du Nhiên tuy vẫn còn nghi hoặc nhưng cô lựa chọn tin tưởng bạn mình nên cũng không hỏi nữa.
Lại nói Minh Hạ vừa xử lý đĩa bánh ngọt xong, đang lững thững quay về chỗ Hoàng Đông, một bàn tay đột nhiên từ trong bóng tối vươn ra kéo cô vào căn phòng bên cạnh, thấy hắn ta định áp thứ gì đó lên mặt mình, cô lập tức giữ chặt cổ tay hắn ta giật mạnh về phía trước đồng thời lên gối nhằm vào cằm hắn khiến hắn gục ngay tại chỗ.
- Cô...
Người đàn ông kia không ngờ tới bản thân lại bị hạ gục dễ dàng như vậy, hắn có chút không cam tâm nhưng thân thể lại không theo khống chế mà ngã về phía trước, cằm đau như bị vỡ ra vậy.
Cô gái này ra tay cũng ác thật.
Minh Hạ lại không nghĩ nhiều như vậy, sau khi hắn ta ngã xuống, cô thuần thục lục soát cả người hắn ta một lượt, cuối cùng mò ra cái điện thoại cục gạch trên túi áo anh ta, nhưng điện thoại rất sạch sẽ, hoàn toàn không có số điện thoại hay tin nhắn gì.
Cô còn đang trầm ngâm, điện thoại chợt rung lên, báo có tin nhắn đến, là một dãy số.
[3105.]
3105...
Minh Hạ lặp lại dãy số này một lần, cảm thấy dãy số này quen quá.
Đúng rồi, đây chẳng phải là số phòng của Mạc Hoàng Đông hay sao!!!
Hắn gặp nguy hiểm rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.