Tối hôm sau, thân xác cô bé vẫn nằm giữa sàn nhà lạnh băng nhưng dường như có gì khác. Phải! Cô bé vẫn còn sống! Nhưng ám khí xung quanh cô bé nhiều đến đáng sợ. Đôi mắt xám tro u buồn lộ ra, hận thù, hận thù, hận thù, nhiều đến độ muốn đốt rụi cả gia tộc này.
"Người nhà" cô bé giờ đã thức giấc, họ ngồi vào bàn ăn một cách thảng nhiên như chẳng thấy gì hết hoặc nghĩ cô bé đã chết rồi. Bàn ăn được bày dọn ra dầy đủ, người đàn ông ngồi trực diện giữa bàn ăn đã cho thấy rõ chủ nhân căn dinh thự này là ai. Cầm muỗng nĩa lên và cầu nguyện với chiếc nhẫn ngọc sắc xảo trên ngón tay. Cô bé lồm cồm bò dậy, tiến đến trên bàn ăn trước sự hoảng hốt của nhiều người. Ngồi vào chỗ của mình với nụ cười quỷ dị:
- Xin lỗi vì muộn, thưa cha.
- Hừ! Ai cho thứ như mày gọi là cha chứ! Con máu lai dơ bẩn! - Một người trong bàn ăn la lên.
- Có gì sai sao? - Đôi mắt xám tro trợn hỏi.
- Mày...điên rồi à! - Chàng trai mang đôi mắt xanh nhạt tức giận.
- Nếu có thì cũng là nhờ anh đó...anh hai à - Cô bé liếc nhìn chàng trai, sau đó là một tràn che miệng cười.
Nụ cười khiến ai trên bàn ăn cũng phải sởn gai óc:
- FaLin...con không sao chứ? - Người đàn ông ngồi chính diện bàn ăn hỏi.
- Ô! Xem kìa! Cha đang lo lắng cho con sao? Vì con đã trở nên hữu dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/novel-ma-ca-rong/3019674/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.