Giọng nói vang lên rất trầm, chậm chạp, mang lại cho con người ta cảm giác bất an. Lafar nhìn Mena, nhìn cô bé thì cậu chắc chắn không phải người rồi. Mà cậu cũng điên thật, ở đây ngoài cậu ra thì còn ai là người chứ. Hay là cậu chết rồi cũng nên? Và đây chính là giấc mộng sạu kì lạ cậu phải trải qua. Đôi mắt đỏ vô hồn nhìn cậu tỏ vẻ không hài lòng, bắt gặp ánh mắt đó cậu mới nhận ra mình chưa chào hỏi người ta:
- A...Chào Miara. Anh là Lafar - Lafar nói và mỉm cười tít cả mắt
Nhưng đáp lại câu nói niềm nở ấy chỉ là một ánh nhìn hư vô, Miara đưa tay và níu lấy ngón tay cậu kéo đi. Lafar khá ngạc nhiên nhưng chỉ đi theo chứ không dám hỏi gì, không khí xung quanh dường như đã xuống âm, những luồn khói xanh đỏ cứ cuồn cuộn hòa vào nhau mà bay bổng trên không trung tỏa ra mùi hương dịu kì. Cố gắng hết sức có thể hít một hơi thật sâu, cậu cảm nhận được trong mùi hương này thực sự có mùi tanh...mùi tanh của máu. Cô bé nhìn sang biểu hiện cậu và tỏ ra rất hài lòng về điều đó, không nói gì chỉ thoáng mỉm cười. Thấy vậy Lafar mới thả lỏng cơ thể mà đùa vui rằng:
- Mùi hương này...thật thơm và dường như còn có mùi của máu
- Phải...là mùi máu...rất tinh ý - Miara nói mắt vẫn không buồn nhìn về phía cậu, cách cô bé nói rất bình thảng không có gì bất bình
Lafar lại cảm thấy khác, mùi máu ư? Sao cô bé có thể bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/novel-ma-ca-rong/104106/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.