Trước mắt Lafar là một tòa lâu đài khổng lồ nhưng không phải một mà là tận bốn năm cái khích nhau cứ nhấp nhô nhấp nhô như những ngọn núi. Tòa lâu đài mang tên Thần Điện ấy thực sự rất hùng vĩ, nó khá đơn giản không màu mè nhưng vẫn mang một nét đẹp khiến người ta nể phục. Tòa lâu đài ấy bao chùm một màu đen kì lạ, có những thanh cửa sổ sáng màu tạo điểm nhấn cho những cây gai được trồng xung quanh. Thần Điện này được xây bằng những phiến đá màu đen rất đơn giản và hài hòa giống như chính chúng tự tạo hình và tự xây nên vậy, không có chút dấu vết bàn tay người can thiệp vào vì vậy nó tỏa ra một chút gì đó ảm đạm đến nổi làm người khác sợ hãi.
Mira đặt Lafar xuống, họ đang đứng trước một cái cổng sắt rất to, cậu nhẩm thử trung bình cánh cửa sắt này cao tầm mấy chục mét. Những hoa văn trên cửa được khắc rất tinh xảo, từng thanh sắt cách sát nhau rất đều. Họa tiết được cho là chiếm gần như toàn bộ vị trí trên cánh cổng là hình một con rồng với đôi cánh rộng đang dang ra, thể hiện sức mạnh và uy quyền của nó. Miệng thì há hốc lên trời như đang khiêu chiến, không có mắt. Đôi mắt chỉ có một chỗ đen lõm vào, lõm đen đó to bằng kích thước mắt người thật,.. Khi tập trung quan sát, Lafar còn có thể tưởng tượng mình đang nghe thấy tiếng gầm của nó. Xung quanh những con rồng con, con tỳ hưu và kì lân lộ rõ vẻ mặt khiếp sợ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/novel-ma-ca-rong/104102/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.