Chương trước
Chương sau
Tâm trạng Nan hôm nay có vẻ ko được tốt, trái hẳn với vẻ náo nhiệt ở ko gian hiện tại, Nan chôn mình trong 1 góc giữa những ánh đèn màu lập lòe, cậu nhóc cứ như vô hình trong khung cảnh hiện tại. Chẳng biết vì sao mà buổi học này Mon lại ko đến, gọi điện cũng ko thể liên lạc được, mọi quan hệ cứ như bị cắt đứt vậy, hôm nay vốn dĩ được thống nhất là ngày hội họp của nhóm, chẳng lẽ nhỏ siêng và nghe lời Nan đến mức hạn chế tiếp xúc với nhóm luôn sao? 
Chẳng mấy chốc nó cho gọi mọi người vào tập hợp lại, dường như có việc cấp thiết cần thông báo thì phải. Bên ngoài quá ồn ào nên cả bọn tụi nó di dời vào phòng trong.
Khi tình hình ổn định, nó bắt đầu cất tiếng:
- Tôi có chuyện muốn nói! Tôi ko định nói sớm như vậy nhưng có 1 vài việc đã đi quá dự đoán! Kii, ra đi!
Nó vừa dứt lời thì Kii cũng từ phiá sau bước lên, cũng chẳng ai để ý là Kii vào phòng với cả bọn khi nào, Nan chỉ ngẩn người ra đứng nhìn rồi nhìn về phiá nó, ko thể hình dung được là cái gì đã xảy ra.
- Kii là thành viên mới! Mọi người vốn biết là theo luật thì một thành viên mới muốn vào thì phải hoàn thành xong 1 nhiệm vụ đúng ko?
Nó nhìn 1 lượt người, chẳng ai phản bác gì enn6 nó tiếp tục dõng dạc.
- Kii vốn là bạn trai của Lin, thông qua Lin tôi biết là Kii muốn gia nhập nhóm, vậy là tôi muốn thông qua 2 người đó để kéo Nan và Mon lại với nhau!
Nói đến đây, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Nan, còn Nan thì tạm thời chẳng biết nên phản ứng thế nào cho phải, vốn dĩ đã biết 2 người họ là 1 cặp trong khoảng thời gian gần đây thôi, là cái hôm Kii đã đuổi theo Lin ấy, Nan thấy có gì ko ổn nên đã theo đuôi và vô tình phát hiện ra điều đó, lúc đó còn có ý định băm Kii ra vì bắt cá... vốn chưa bao giờ nghĩ đó là chủ kiến của nó cả, bây giờ nó nói như vậy thì sự việc thật ra là như thế nào?
- Tôi đã đề xuất nhiệm vụ đó, nhưng tôi cũng cho họ quyền suy nghĩ và từ chối! Và 2 người họ đã chấp nhận! Nhưng tình hình có vẻ ko theo ý muốn khi có 1 trong 2 người phát sinh tình cảm với đối tượng! – nó dừng ánh nhìn lại người Kii rồi lướt ngang qua Lin thì thấy cô bé đang cuối đầu.
- Nhưng lấy tình cảm của 2 người đó ra để nhử người khác thì em thấy cũng ko ổn ạ! – 1 người lên tiếng.
- Là ý kiến cuả tôi, nhưng cả 2 người đều ko từ chối! Nhiệm vụ có vẻ khá tốt nhưng họ lại phát sinh vấn đề nên tôi buột phải dừng lại và tôi cho phép Kii vào nhóm! – nó nhìn người vừa lên tiếng – Tôi thực sự đã ngạc nhiên khi 2 người ko có ý từ chối, tôi đã nghĩ là tình cảm 2 người trao nhau rất đậm sâu, nhưng... tôi ko hy vọng các bạn tan rã! – nó nhìn Lin và Kii, Kii quay sang nhìn Lin nhưng Lin vẫn cứ cuối mặt xuống ko nói gì.
- Thế chị có biết... Mon đang ở đâu ko? – có vẻ như phải suy nghĩ khó khăn lắm Nan mới để câu hỏi đó bật ra khỏi miệng mình.
- Con bé đang ở nhà! Chuyện con bé học hành xuống dốc bị mẹ phát hiện rồi! Bà ấy có ý định gửi Mon sang Mỹ, chắc là sau kì thi!
Nan nghe vậy mặt chợt đanh lại, gì chứ... Nan còn chưa kịp nói gì mà... 
Vào lúc đó, Lin thử đưa mắt sang nhìn Kii thì phát hiện tên nhóc cũng đang nhìn mình có vẻ như ko để tâm gì đến chuyện nó vừa nói cả, chẳng biết sao nhưng cô bé lại thấy khá... thoải mái, ko phải thoải mái vì Mon đi là vì thái độ của Kii ko có vẻ gì là đau khổ vì việc đó cả!
Ngẫm đi ngẫm lại là đều do 2 đứa chưa suy nghĩ và hiểu hết về cuộc sống này, biết là xuất phát từ ý muốn giúp người nhưng đôi khi phải nhìn lại khả năng thực hiện nó cao ko nữa! 
Đừng bao giờ chơi 1 trò phiêu lưu mạo hiểm khi bản thân chưa hiểu rõ về trò chơi đó, về khía cạnh tình cảm cũng vậy! 
- Chị có biết bao giờ về ko? – Nan có vẻ khẩn trương.
Nó ko đáp chỉ khẽ nhún vai.
Đột nhiên Nan sợ mất... sợ mất 1 thứ chưa bao giờ thuộc về mình. Con người hay như thế, họ chẳng bao giờ biết được giá trị của những thứ xung quanh mình cho đến khi họ sắp mất đi thứ đó!
Chuyện nó cần nói chỉ có nhiêu đó, qua ngày mai là thi môn đầu tiên rồi! Nó hẹn mọi người ra chỉ nói như thế thôi! Vậy là sau đó nó yêu cầu mọi người ra về, vào màu thi nó cấm tuyệt, ko cho ai ở bar qua đêm cả!
Hắn chở nó về, ko khí trên xe tự nhiên căng thẳng quá độ, hàng cây bên đường cứ lùi về phía sau và biến mất khỏi cái kính chíu hậu ngay cửa sổ.
- Đang nghĩ những gì? – hắn bất giác lên tiếng.
- Nếu được yêu cầu, anh có giúp người khác chuyện tình cảm thế ko? – nó cất tiếng hỏi.
Hắn hơi ngạc nhiên, ít khi nào, phải nói là rất hiếm khi nó mở lời nói về những chuyện như thế.
- Với tính tôi đương nhiên là ko! – hắn thản nhiên đáp lời.
Nó ừ nhẹ trong họng rồi lại im lặng, suy nghĩ của nó khiến hắn thấy lạ, nó đang bất an về điều gì sao nhưng vì còn mập mờ quá nên hắn cũng im lặng, vậy là cả 2 cứ như thế cho đến khi về nhà.
Chỉ là nó thấy lo, khi yêu ai mà chẳng sợ mất, ừ thì biết hắn yêu nó như thế nhưng lỡ như có 1 người khác chen vào hắn có bị lay động ko? Con trai vốn thích điều lạ mà, chẳng ai có đủ kiên nhẫn để giữ mãi một người mang nét mặt lạnh tanh bên cạnh mình, chẳng biết cách động viên, an ủi, mỗi lần thế cũng chỉ biết ôm người ta vào lòng thôi...
Xe dừng lại ở gara, nó bước xuống mà quên cả việc tháo dây an toàn, hắn giữ nó lại ghế, ko cho nó đi nữa, cũng ko cho nó tháo dây.
- Gì vậy?
- Người có gì là em? Nói, em bị gì? – hắn nhíu mày.
- Ko có gì! – nó toan đứng dậy.
- Ko nói em đừng mong đi khỏi đây!
Nghe vậy nó bất chợt thở dài, nó ko muốn phải qua đêm trong xe đâu, nó còn phải ôn bài cho mai thi nữa...
- Có phải sẽ chán? – nó ngước mắt lên hỏi hắn.
Thấy hắn cứ im lặng mãi ko trả lời trong lòng nó chợt dâng lên 1 niềm thất vọng ko thể tả! Vậy là thế thật sao? Nếu hắn thực sự ko hề có ý nghĩ đó thì hắn đã trả lời rất nhanh rồi! Cố nén nỗi chua xót sắp dâng tràn qua khóe mắt, nó tháo dây ra rồi bước ra khỏi xe, vừa lúc chân nó chạm đất hắn chợt giữ chặt cổ tay nó.
- Mãi mãi ko! – hắn kiên quyết khẳng định, im lặng 1 chút rồi nói tiếp- Em đừng hiểu lầm... chỉ là... tôi ko nghĩ em cũng có những suy nghĩ này nên nhất thời ko biết nên làm sao!
Nó thấy hắn lúng túng, nghĩa là hắn ko nói dối! Chẳng biết sao nhưng chỉ với câu trả lời bằng ba từ của hắn nó dường như hiểu hết ý nghiã rồi! 
Khóe môi bất giác cong lên thành 1 nụ cười!
- Vào nhà uống nước rồi hãy về!
Nó và hắn cùng ngồi uống trà, cả hai nói về chuyện của Nan, có cả về chuyện của Ken nữa. Ít khi nào cả 2 bàn tán về chuyện của người khác như thế nhưng nói vu vơ xong lại bất chợt nhận ra khoảng cách cả 2 như lại gần thêm chút nữa, họ nói lên suy nghĩ của mình về khiá cạnh tình cảm, rồi sau đó lại ngô nghê nhận ra có vẻ như mình chưa hiểu đối phương 1 chút gì cả! Thường chỉ nói về thế giới của hắn, công việc của cả 2, rồi cả 2 trêu đùa qua lại chứ hầu như ko lần nào đề cập đến khía cạnh này! Để bây giờ mới nhận ra, đằng sau con người tưởng chừng như ko cảm xúc vốn có 1 trái tim yêu thương mãnh liệt, cháy hết mình vì yêu thương, tim vốn đã in hằn những vết sẹo nhưng vẫn ko ngại ngần yêu thương! Họ vẫn yêu thương, vẫn quan tâm, vẫn sợ mất, vẫn biết ghen, chỉ là họ làm theo cách riêng của họ!
Vốn dĩ chẳng có cái gì là ‘của mình’! Nếu ko biết gìn giữ thì chẳng có cái gì thuộc quyền sở hữu của bản thân cả! Cũng đừng dại dột mà đùa giỡn với yêu thương, giỡn với yêu thương như đùa với lửa, chẳng ai khẳng định được mọi thứ đều vẹn nguyên, chẳng ai khẳng định được sự thủy chung của 1 người là dành mãi cho mình, chẳng ai khẳng định được tim sẽ mãi vì 1 người mà lệch hướng... chẳng ai khẳng định được bất kì điều gì! Mọi thứ chỉ có ý nghiã khi bản thân bạn biết nỗ lực vươn lấy, biết giữ gìn, thì khi đó yêu thương sẽ còn mãi!
- Em có dự định tương lai sẽ làm gì ko?
- Thiết kế trang sức, phụ kiện! Chung ngành với Pj! Được thì sau này hợp tác với nhỏ!
- Vậy sao? – khéo môi hắn hơi cong – Em đã làm được những gì rồi?
Nó nhẹ nhàng đứng dậy tiến lại phía góc tủ, lấy ra 1 sấp giấy rồi tìm kiếm gì đó trong mớ giấy đầy kiểu mẫu đó, nó lấy ra 1 tờ rồi mang đến cho hắn! Hắn ngẩn người khi nhìn mẫu thiết kế đó, 1 cảm giác ấm áp truyền đi khắp người, miệng ko biết từ khi nào đã nở ra 1 nụ cười thực sự thoải mái chứ ko hề gượng ép! Đường nét rất chăm chút, xem ra có lẽ người vẽ đã bỏ hết công sức vào tác phẩm này! Là 1 cặp nhẫn uyên ương, chất liệu là bạch kim cao cấp, xem ra nếu chế tác ra thì sẽ rất tốn kém nhưng xem ra quan hệ rộng thì tìm 1 đối tác chuyên buôn đá quý cũng chẳng khó khăn gì! Song song 2 vành nhẫn là hàng đá quý chạy men theo đó, giữa những viên đá vừa có 1 khoảng cách nhất định, đá màu đen, tự ngẫm khi lên thành phẩm chắc sẽ đẹp lắm! Bên trên mặt là chữ ‘Always Together ‘, phía trong nhẫn sẽ được khắc cả ngày sinh của 2 người lên! Chỉ như vậy cũng đủ biết nó đã chăm chút đến mức nào! Ko cần nó phải nói tự hắn cũng tự hiểu đây là cặp nhẫn sẽ theo bọn hắn mãi về sau này!
- Chỉ làm được nhiêu đó thôi! – nó nghiêng đầu cười mỉm.
- Tôi thích nó! – hắn cũng cười.
Bất giác hắn vòng tay siết lấy eo nó rồi ôm chặt vào lòng mình! Hắn cơ hồ nói cái gì đó rất nhỏ nó chẳng nghe được hết, chỉ nghe được mỗi 1 câu là ‘ Tôi nhất định sẽ ko để em phải chịu thiệt thòi! ‘
Vừa giải tán là Nan đã có ý chạy đến nhà Mon nhưng đã bị Pj ngăn lại, ko phải nhỏ cấm, chỉ là ngày mai thi, nếu tới đó phát sinh ra chuyện gì đúp lại lớp thì phải làm thế nào! Nhỏ khuyên Nan về nhà suy nghĩ cho thật kĩ những gì sắp làm chứ đừng hành động theo cảm tính! Sau thi hãy bắt đầu tính tiếp, còn phải lo giấy tờ này nọ, chắc chắn Mon sẽ ko đi liền đâu! Lời Pj nói có vẻ có lỷ enn6 cậu nhóc cũng tiêu nghỉu nghe theo!
Pj dạo này ít về nhà hơn trước, chính xác là từ sau đêm ở phòng khách với Ken thì nhỏ cũng hạn chế gặp mặt! Chỉ là muốn thử cảm giác sống thiếu người đó, ko gặp người đó thường xuyên sẽ như thế nào thôi! Riết rồi nơi đây như chốn nghỉ ngơi của nhỏ vậy! Ken nhiều lần cũng đến tìm nhỏ nhưng nhỏ đều tìm cách thoái thác cả.
- Sao dạo này tránh tôi? 
Tiếng nói đó khiến Pj giật mình, giọng nói này quen lắm... làm sao Pj ko nhận ra được chứ, đó vốn dĩ là giọng nói Pj muốn nghe hàng ngày mà...
Chuyện gì tới cũng sẽ tới thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.