Chương trước
Chương sau
- Hah, ừa, chứ ko lẽ tao phải xin phép! – nhỏ đó nhìn nó cười.
- Ô, ra thế! Nhưng nói thẳng, phá lớp tao, để thành viên lớp tao khó chịu, đụng vào bạn thân tao, đụng vào em tao, mày nghĩ tao sẽ cho mày phắn dễ dàng thế à! – nó đưa mặt lại gần nhỏ con gái.
- Chẳng đúng à, tao có phá lớp mày đâu, là tụi tao lỡ trúng, lỡ trúng đó – nhỏ đó dí tay vào trán nó, mẹ nó, thiệt chứ nó ghét nhất là bị sỉ kiểu này- lớp mày hẹp hòi đến mức khó chịu vì sự bất cẩn của người khác à, thôi đi, tao khuyên sống thì bớt hẹp hòi 1 chút cho thiên hạ nhờ, em mày á? Nhỏ đó dựa hơi thôi mà, tao chỉ nói những thứ tao nghĩ thôi, bởi mới nói, sự thật thì mất lòng, yếu kém thì tao bảo là yếu kém, có sai đâu, mày cũng biết rõ điều đó mà! Còn bạn mày nữa, xin lỗi à, tao thấy nó suốt ngày chỉ biết bám đuôi Ken, người ta có yêu nó đâu, cứ bám víu, hài kinh! Giờ thì bị bỏ rồi, thật chứ tao hả lòng hả dạ lắm! Nó cũng có biết ba nó là ai đâu, tao khinh, loại như nó, sớm muộn gì cũng lừa Ken vào tròng, dám lắm chứ, mai mốt chẳng thấy nó đi học nữa, ở nhà dưỡng thai, bắt Ken phải bồi thường này nọ! Chơi chiêu như má nó ấy! Rồi lại sẽ có 1 đứa con ko cha nữa ra đời!
Nhỏ đó nói cũng chẳng gọi là nhỏ, thanh âm đủ để những người có mặt tại đó nghe rõ từng từ, huống hồ lớp học đã im từ nãy giờ để theo dõi tình hình, chưa kể đến cãi vã nữa, ngay cửa lớp ấy, hỏi thử bao nhiêu người đi qua có ai là không có tính tò mò không? Huống hồ trong khoảng thời gian này là rảnh rỗi, ai có thể khẳng định chỉ đi ngang qua nhìn đôi chút rồi đi luôn? Bao nhiêu người có thể hành động như thế?
Nếu nói thế thì Mon và Pj đều có thể nghe rất rõ, Mon bị nói trúng tim đen, điều mà con bé chẳng bao giờ dám đối mặt, thế là chỉ biết âm thầm mà cắn chặt môi nhưng con bé chẳng quan tâm bằng cái việc 1 trong những người mà nhỏ yêu thương bị sỉ vả như thế, mặc kệ những lời ác ý về mình, nó nhào tới ôm chặt Pj, do Pj đang ngồi, con bé đang đứng nên nó ôm chặt Pj vào lòng mình, 1 tay đặt ngay cổ nhỏ, còn 1 tay quàng ngang qua đầu, che 2 tai lại, nhỏ cảm nhận được là Pj đang run, run bần bật, cả phần áo ngay bụng con bé cũng ướt rồi!
Nan nheo mày, tiến lại phía nó và nhỏ gây rối.
Nó thấy tình cảnh Pj như thế, nét mặt bắt đầu tối sầm lại... Nhỏ đó quay lại nhìn theo hướng mắt nó thấy cảnh tượng như thế thì bật cười lớn, hài lòng thật chứ!
- Nhìn mặt mày căng quá rồi, căng qua đứt nút áo đấy! – nhỏ đó giở nụ cười cợt nhã, tay ấn sâu vào cúc áo đầu của nó- tao còn chưa nói với mày nhỉ, bớt bám theo Jun đi, nghĩ mày là ai hả? Mẫu Đơn thì hay lắm sao? Chướng mắt lắm! Loại không cha không mẹ như mày nhìn vào đã biết là không có giáo dục, thế nên tao có thể thông cảm tại sao mày lại giỏi chuyện đánh đấm như thế, có việc gì làm đâu, tối ngày chỉ biết đi đánh lộn mà! Chị hai lắm mà! Thiệt chứ tụi nó nói mày đẹp, tao thấy mày đẹp nhờ son phấn, nếu chẳng có nó thì nhan sắc mày chắc cũng chỉ là con số 0 thôi!
Nó chẳng thể nhịn được nữa nên lao vào túm lấy cổ áo nhỏ đó, đụng vào nó thì nó coi như chó sủa, nhưng tuyệt đối ko được đụng chạm đến mẹ nó! Mấy đứa đi chung với nhỏ đó thấy thế cũng định lao vào nó nhưng ai dè bị mấy thành viên Mẫu Đơn giữ lại hết!
- Tao đùa với mày à? – nó kéo mặt nhỏ đó sát mình, rít qua kẽ răng.
- Chậc... chậc...
Nó quay sang thì thấy hắn đang phía bên cạnh, hắn chép miệng còn khoanh tay hờ nữa, có lẽ tình hình nãy giờ cao trào quá nên nó chẳng biết đến sự hiện diện của hắn! Thấy nó nhìn mình, hắn mỉm cười nhẹ, dù là đang trong trạng thái gay go, nhưng những đứ con gái khi thấy nụ cười thoảng qua đó cũng ko thể vô thức mà phát ra tiếng cảm thán, nụ cười hắn thực sự quá đẹp!!! Tự dưng nó lại thấy bực mình?
Hắn từ tốn tiến lại gần, nhẹ nhàng gạt tay nó ra khỏi cổ áo nhỏ, kéo nó ra chỗ khác, hiểu, ý là hắn muốn xử vụ này!
Hắn đứng đối mặt với đứa con gái đó, đối phương ko thể kìm nén nỗi sợ mà thở hắt ra 1 cái mạnh, nãy giờ cao hứng quá mà nhỏ quên mất! Hư việc rồi, nói rút mà rốt cuộc kéo tới tận bây giờ... đã thế còn đụng chạm nữa chứ... mà mắc gì phải sợ, ghét thì thế đấy, cùng lắm là bầm dập chút thôi, chẳng chết được! Ba nhỏ đó đủ chỗ dựa để nhỏ đó có thể trụ trong trường này mà!
- Da trắng! – hắn lướt tay qua hai má nhỏ đó rồi buông nụ cười hờ hững, mang ý khinh thường nhưng cũng đủ để khiến mấy đứa con gái trông thấy phải chết điếng- Nước! – hắn chỉ nói 1 từ, nhưng dường như đủ để đàn em hắn hiểu, 1 chai nước được đưa tận tay cho hắn.
Hắn nhìn chai nước còn đầy, cười nhạt... tay mở nắp ra, chẳng ai biết hắn định làm gì khi hắn chế một ít nước vào tay mình... Đến khi cảm nhận tay ướt vừa đủ, hắn áp vào mặt nhỏ đó rồi xoa đều, nước trong chai cứ vơi dần trên tay hắn, hắn xoa mặt, mũi, cả mắt nữa! Đến khi nhìn lại thì lớp trang điểm cũng bị nhòe hết! Men theo từng hơi ấm từ bàn tay hắn, xem ra đứa con gái đó vẫn chưa thoát khỏi chốn mơ, Jun thực sự rất biết cách khiến người ta điên đảo đến chết vì mình dù là theo cách nào ~ =)
Hắn lùi lại phía sau 1 ít, xem gương mặt ẩn sau lớp phấn, vờ như phải suy nghĩ nhiều lắm!
- Chưa đủ nhan sắc! Kém! Còn thua người yêu của tôi!
Hắn đột ngột áp sát người nhỏ đó, mũi đặt ngay phía hõm cổ, cảnh đó hiện lên khiến những đứa con gái khác có chút ít ghen tị, hắn ép nhỏ đó vào bức tường, tay di từ má xuống tận cổ, còn ra vẻ thương hoa tiếc ngọc, xoa lấy chiếc cổ đó, ít nhiều điều đó cũng làm đối phương thẹn thùng... Thấy biểu hiện đối phương, mặt hắn thấp thoáng nét cười khinh thường, chẳng thể ngăn bản thân thì thầm vào tai kẻ đó:
- Đáng khinh quá! Bất kể tôi có làm gì thì người yêu tôi cũng chưa bao giờ có nét mặt thế này đâu! Loại rẻ tiền như cô, tôi trải qua nhiều! Tầm thường đến mức đáng khinh thường! – nói xong còn cố tình thở mạnh vào tai người đó.
Đến khi lời nói vừa dứt là chiếc cổ bỗng bị bàn tay nãy giờ mơn trớn tóm gọn, cứ chặt dần, chặt dần, đến khi không thở được.... việc hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết... có cảm giác là cái chết đã rất gần kề... khó thở lắm ~
- Ư... ư... – dường như nhỏ đó đang cố hớp lấy 1 chút khi bằng miệng.
Hắn cứ bình thản, mặt giữ nguyên nét cười, chẳng biểu hiện 1 chút cảm xúc nào, tay còn lại bắt đầu làm chuyện khác.
Hắn kéo tay dọc theo 1 hàng nút áo của nhỏ đó, lướt xuống rồi lướt ngược lên, đến chiếc cúc đầu tiên hắn giựt phăng ra, chẳng ngại ngùng mà buông lời phán xét:
- Nhìn ”chất” hơn người yêu tôi đó... nhưng trông không hấp dẫn bằng!
Câu nói đó khiến ít nhiều người đỏ mắt, 1 số còn chuyển ánh mắt sang nó... khỏi cần nói nhiều cũng đủ để biết chú ý điều gì... chắc họ muốn nhìn nhận lại những điều hắn vừa nói!
Chợt hắn nghiêng mặt, nói vọng ra phía sau, ánh mắt bắt chợt đanh đến lạnh người, bàn tay vừa nới lỏng được một chút bất chợt lại siết chặt lại khiến đối phương khẽ kêu lên ư ử, muốn van xin cũng không thể...
- Đứa nào đang kiểm tra thứ tao vừa nói là đúng hay sai thì lo mà làm trước đơn nghỉ học! Bất kể trai hay gái, tao ko đùa đâu!
Ko hẹn mà chợt rùng mình, những ánh mắt thôi ko đổ về nó nữa... Hắn lại quay sang nhỏ đó, cười đểu:
- Ấy chết, tôi lại siết mạnh quá!- bàn tay nới lỏng ra đôi chút, trò này vui phết nhưng hạ danh dự nhiều quá!
Ngữ điệu của hắn chợt làm mọi người thấy sợ, thái độ của hắn thay đổi hẳn, mới đây còn lạnh băng, vậy mà giờ lại châm chọc, khác hẳn ban nãy...
- Dù là về cái nào, cô cũng ko thể sánh với cô ta! Đặc biệt là cô ta chưa bao giờ có thái độ lả lơi như cô!
Nói rồi hắn bỏ tay ra khỏi chiếc cổ đó, sau đó còn nhìn lại bàn tay mình, những người xung quanh ko liên quan và những đứa đi chung với nhỏ con gái đó chỉ biết đứng chôn chân 1 chỗ và ko dám hó hé dù chỉ 1 lời...
Sau khi chiếc cổ được buông tha, nhỏ đó ho không ngừng, đã cảm nhận rất rõ cái ranh giới đó... muốn chết ko được... mà sống cũng ko xong!
- Đừng bao giờ đụng vào Mẫu Đơn, biết chưa “người đẹp”? – hắn vỗ vỗ vào má nhỏ đó, dường như nhịp vỗ ngày càng mạnh.
Đến khi buông tay xuống, thấy 1 bên má đỏ ửng, hắn lại đưa tay lên sờ:
- Ấy chết, lại mạnh tay quá rồi! – rõ ràng là cố tình, chưa kể là hai ngón tay đang kẹp lấy má nhỏ đó đã được dồn lực rất nhiều, người khác chẳng nhìn ra, duy chỉ có người cố tình làm điều đó và người phải hứng chịu điều đó dưới cái vẻ bị trêu đùa mới nhận ra đó ko đơn thuần là trêu đùa ~ Có cảm giác như phần da sắp rớt ra khỏi má mình, có cảm giác như nó sắp rã ra, nóng và rát ko chịu được.
Hắn buông tay ra, đứng yên 1 lúc rồi cười cợt nhả:
- Ko muốn đi à? Muốn được tôi đụng chạm thế sao?
Chẳng cần phải nói, cả bọn hùa nahu mà chạy y như rằng ở lại thêm giây phút nào nữa thì khó mà toàn vẹn mạng sống!
Quay qua quay lại không thấy nó đâu, hắn bất chợt nhíu mày, ngó vào lớp cũng ko thấy, bất chợt lại đi đâu mất tiu thế này?
- Chị Zu đi rồi ạ! Hướng đó! – Nan dùng tay chỉ về phía hành lang.
Hắn khẩn trương rời đi, khung cảnh lại bình thường như chẳng có gì xảy ra, cũng hên là các thầy cô có cuộc họp đột xuất nên việc mới suông sẻ thế! Trước khi trở về lớp mình, Nan còn lướt mắt vào lớp học, xem chừng con nhỏ ngốc đó lại tốn nước mắt rồi! Nước mắt đâu mà rơi mãi thế ko biết! Còn Ken nữa, sao lại thế chứ? Mê Khánh Hạ quá nên ko đi đến đây sao? Ít ra cũng phải đến chứ, người ta là người yêu cũ đấy, mà cũng chẳng rõ tình hình của họ nữa! Mà Khánh Hạ với Pj giống quá, ko thể tin chị em họ mà tương tựa nhau thế, àm khoan, nói thế ko chừng thời gian qua Ken quen Pj là vì..... Gạt ngay suy nghĩ đó ra khỏi đầu, Nan tự nhủ chắc do bản thân đã suy nghĩ quá nhiều!
Nó đi từ lúc nào ấy nhỉ, hắn chạy đuổi theo mà cũng ko thấy nó, có khi nào nó ở đó ko nhỉ? Sân thượng ~
Vừa nghĩ tới nơi đó, hắn liền đổi hướng... cửa sân thượng vừa mở ra đã hiện lên bóng dáng quen thuộc, tiếc phát ra từ cánh cửa khiến nó biết có người vừa xuất hiện, chẳng ngại quay đầu lại, nhưng khi vừa nhìn thấy hắn nó đã ngoảnh mặt đi.
- Gì thế hm? Sao em ko vào lớp?- hắn tiến sát vào, ôm nó từ phía sau.
- Thích thì tự đi mà trở về lớp của mình! – nó hờ hững đáp.
- Em bị gì thế hm? – hắn cắn nhẹ vào vành tai nó.
Bất chợt nó đẩy hắn ra, ko cho hắn chạm vào mình, giọng có 1 chút cáu gắt dù đã cố kìm chế.
- Đi mà thân mật với nhỏ ban nãy, đây ko rãnh! – nói rồi nó lại quay mặt ra hướng ban công.
Hắn bất chợt bật ra tiếng cười nhẹ, ngửa mặt lên trời cùng lúc dùng tay vuốt mặt, sau đó vẫn lì lợm tiến tới ôm lấy eo nó.
- Nhưng tôi đã làm gì đâu! – mỉm cười nhẹ.
- À, hóa ra là muốn làm gì người ta lắm, “chất” thế mà! Đây trở thành vật cản rồi, xin lỗi!
Bây giờ hắn mới nhận ra tính nó đúng là ngang thật! Đôi khi hay ghen nữa chứ, cái cách ghen chẳng giống ai, cơ mà yêu lắm! Nhìn bên ngoài thế chứ bên trong không giống vậy, nó là 1 cô người yêu khó chìu và đanh đá cực! vân vân và vân vân ~ Có một vài lần hắn cố tình chọc ghen nó, lởn vởn trước mặt nó với vài đứa con gái, kết quả là hắn đã chịu những màn trừng phạt ko đụng hàng, mà những trò đó khiến hắn điên tiết ko kém! Nhưng cái trò vờn nhau thế cũng vui phết!
Có những lúc hắn quá trón khiến nó ghen thật, còn bình thường nó làm thế cho bỏ ghét, nó đâu thể dễ dàng bỏ qua được!
Hắn im lặng, miệng thoáng cười, chỉ nhẹ nhàng hôn lên tai nó, rồi dần trải dài ngang má, xuống cổ, thoáng đầu nó còn chống cự nhưng lúc sau thì ko phản kháng nữa! Đến cuối cùng thì môi hắn cũng tìm tới cánh môi của nó, cứ thế và họ hôn nhau, mỗi lần hôn cảm xúc đều vẹn nguyên như thế, ko hề muốn dứt ra khỏi nhau ~
=)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.