Chương trước
Chương sau
“ Không phải cứ tạnh mưa thì sẽ có cầu vồng...
Cũng như là...
Ko phải cứ có 1 người hết lòng yêu thì... sẽ có 1 người đáp lại... và...
Ko phải cứ có 1 người mòn mỏi chờ đợi thì sẽ có 1 người trở về...
Cái gì đến sẽ đến...
Và cái gì đi sẽ đi...
Cái gì ko thuộc về mình thì sẽ ko thể ở bên mình mãi mãi...
Thôi thì cứ buông xuôi vậy...
Vì...
Vốn dĩ ngay từ lúc bắt đầu, nó đã ko là của mình...
Chỉ là...
Do mình đã quá kì vọng mà thôi! “
Dạo gần đây, Ken chú tâm đến Pj nhiều hơn, có lẽ Ken lo bọn đó sẽ còn làm liều mà đến trả thù lần nữa! Sau 3 ngày, Pj như lấy lại được nét vui tươi như trước, người khác nhìn vào chẳng ai biết được Pj vừa trải qua một chuyện khủng khếp như thế nào!
Ken trở về nhà sau 1 buổi học mệt mỏi, vừa bước vào nhà, ông quản gia đã nói nhỏ và dúi vào tay Ken vật gì đó, chỉ biết là sau khi nhìn thấy nó, thái độ Ken thay đổi hẳn, trầm uất khó đoán, ko nói ko rằng mà đi về phòng đóng sầm cửa lại rồi ở yên trong đó hàng giờ đồng hồ! 
Pj ko hiểu Ken đang bị gì nữa! Hỏi mọi người thì ai cũng lắc đầu nguầy nguậy, có người quản gia là biết nhưng khổ nỗi ông đã ra ngoài
KING KOONG
Pj đích thân chạy ra mở cửa, đoán là ông quản gia đã về nên vừa mở cửa, nhỏ đã nở nụ cười thật tươi, ừ thì phải “ tươi” để còn “dụ dỗ” ông kể xem chuyện gì đã xảy ra với Ken chứ! ^^~
Nhưng hình như mọi dự đoán đều sai lệch, nụ cười trên môi Pj sau khi cánh cửa bật mở cũng tắt ngấm... 
Khánh Hạ!!! Chị ta trở về rồi!:) Còn mang theo hành lý nữa... chị ta sẽ ở nhà Ken sao? 
Ken sẽ giải quyết chuyện này thế nào nhỉ? Có phải là nhỏ sắp ko được ở đây nữa ko? ^^
Ừ, nhỏ chỉ là người đến sau, là người thứ ba, là người thay thế, là một con búp bê...
“ Người thứ ba là người lạ... người thứ ba mất tất cả 
Người thứ ba ko tồn tại...người thứ ba chỉ là cái bóng...của người ta “
Thì chỉ là 1 người lạ, góp mặt vào cuộc sống của Ken, bây giờ thứ Ken cần đã quay trở về, người Ken muốn đã quay trở lại... trong căn nhà này nhỏ là người thừa!:)
Biết trước sẽ có ngày nhỏ phải rời khỏi đây mà, chỉ là ko ngờ cái ngày đó đến sớm như thế!
Tất cả sẽ ổn thôi mà Pj nhỉ? ^^ Mày là con gái Thiên Bình, thì nhất định sẽ lại ổn thôi... 
Pj đã tự nói với bản thân những lời như thế...
Mạnh mẽ... chỉ là bề ngoài thôi mà!
“ Chẳng có đứa con gái nào luôn mạnh mẽ thường nhật
Chỉ là kiểu bí mật để ko vật vạ với nổi đau! “
Nỗi đau của nhỏ Ken sẽ thấu chứ? Ko đâu! Ai mà thấu!:) Tự mình lao đầu vào trò chơi, chấp nhận để Ken dắt mũi thì bây giờ trách ai đây hm? Đã biết bao nhiêu lần tự hỏi bản thân cả hai là gì của nhau? Sự thật chẳng là gì ngoài cái quan hệ con rối và người điều khiển con rối! Đã là con rối trong mắt người ta thì làm gì mà có khả năng tồn tại cảm xúc!
Huống hồ là loại người như Ken thuộc dạng chơi chán rồi bỏ!:)
Đã hơn 1 lần nhỏ mong mình đặc biệt với Ken, dù là 1 ít thôi cũng được...
- Pj? Sao ko cho khách vào nhà?
Tiếng Ken vang lên khiến dòng suy nghĩ của Pj bị cắt đứt, Pj xoay người lại nhìn thì thấy Ken đứng sau lưng, mặt lạnh đến đáng sợ... nhưng xem ra là có hẹn trước vì Ken hiện đang ăn mặc chỉnh tề!
Khánh Hạ đi thẳng vào nhà, nếu ko nhầm thì khi vừa lướt qua Pj, cô đã nở 1 nụ cười... 1 nụ cười ko bình thường... chỉ đủ để Pj thấy và mím chặt môi mình lại...
- Cô về làm gì? Tôi vẫn sống, vẫn tồn tại!- Ken nhếch môi, mở đầu câu chuyện khi cả hai đã ngồi xuống ghế.
- Anh phải nghe em giải thích... – Khánh Hạ ngập ngừng.
- Còn gì để nói? Tôi nghĩ cô nên về! Ở lại đây lâu tôi ko bảo đảm được tính mạng của cô đâu!- Ken nói với thái độ muốn “ tiễn khách”.
- Em ko cố ý nói những lời đó... Là vì bất đắt dĩ em phải đi mà... Em được 1 suất du học ở Thụy Điển... ba mẹ muốn em đi... em ko thể cãi được! Em còn ko chắc mình có thể quay về... chẳng lẽ em phải kêu anh đợi em? Anh có nghĩ là nếu em ko về được nữa thì anh sẽ phải đợi em tới già, tới chết ko? Thôi thì cứ để em nói những lời đó là anh ghét em đi! – Khánh Hạ hét lớn lên.
- Im đi! Ngụy biện cả! Tôi quên cô rồi! - Ken đứng dậy hét lớn hơn nữa làm Pj đang đứng bất động ở cửa cũng phải giật mình.
- Anh mới ngụy biện! Chẳng phải anh quen nó cũng là vì chưa quên được em sao?- Khánh Hạ chỉ Pj đang đứng ở phía cửa- Nó giống hệt em, cả mùi hương trên người nó cũng giống em nữa!
Pj thẫn thờ nhìn Ken, ko nói gì, ánh mắt lộ rõ vẻ đau thương... tim nhỏ đang vỡ vụn... đau... đau lắm!
“ Ken à, em đau lắm!:) “
Ra là thế đấy! Những cái hôn... những cái ôm siết chặt đều là do Ken làm tưởng nhỏ là Khánh Hạ... là do nhỏ đã quá treò cao thôi mà! Mùi hương... chết tiệc... biết thế nhỏ đã ko dùng mùi này! 
“ Cảm giác khi có người thay thế mình... có tệ bằng... cái cảm giác nhận ra mình chỉ là người thay thế!
Nhưng đã tệ nhất chưa?
Khi biết sự thật là... thựa ra mình chưa hề thay thế được quá khư xưa kia của họ... dù chỉ là một phút giây nào! “
Như 1 con ngốc! =)) Chưa 1 phút giây nào cả! Lúc ôm, người Ken lầm tưởng cũng là Khánh Hạ, lúc hôn, cũng như thế! Cả những lúc Pj bị bắt nạt, Ken ra mặt, vẫn là vì Ken nảy sinh cảm giác ghen tuông vì nghĩ người đó là Khánh Ha, đúng ko? Thật ra trong Ken, Pj là gì vậy? Thôi đi, đến lúc trở về cuộc sống trước kia rồi! Là người thì nên biết thân biết phận 1 chút!:) Có là gì của người ta đâu! 
Ken hướng ánh mắt về Pj, đã nhiều lần Ken tự hỏi nhỏ có thật là 1 con búp bê ko? Đáng tiếc là bi giờ vẫn chưa có câu trả lời... Chỉ biết là hiện tại trong Ken có nhen lên cái gì khó chịu lắm! Cảm giác khi nhận ra mình sắp mất đi con búp bê là như thế hả?:)
Pj ko nói thêm gì, nhỏ nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi thẳng lên phòng! Ken đứng nhìn theo cho đến khi Pj khuất bóng sau dãy cầu thang chính rồi đột nhiên chạy đuổi theo! Khánh Hạ nhíu mày, Ken đuổi theo sao? Ken còn chưa 1 lần như thế với cô ta dù là cô ta giận dỗi bỏ về trong các cuộc hẹn!!! Vậy là sao chứ? Mà thái độ của Ken xem chừng Ken chưa nhận ra.... Hah, vậy cũng tốt, nhưng cô cần phải “ đánh nhanh rút gọn “ mới được!
Pj đóng rầm cửa rồi khóa phòng lại, lôi dưới gầm giường ra cái vali, nhỏ mở tủ quần áo gom hết bỏ vào vali, chỉ riêng bộ nào Ken mua thì nhỏ bỏ lại... những thứ có liên quan đến Ken nhỏ cũng ko động vào!
Nhỏ nghe tiếng đập cửa, có giọng của Ken nữa! Cơ mà nhỏ vẫn cứ lờ đi ko! Mấy giây sau lại nghe tiếng động mạnh, nhìn lại, hóa ra là Ken phá cửa vào... Nhìn thấy đồ đạc nằm hỗn độn trên giường, Ken nhíu mày nhìn Pj.
- Làm gì thế?
- Đi! – miệng Pj trả lời nhưng mắt ko nhìn Ken dù chỉ 1 lần, tay thì liên tục gấp quần áo bỏ vào vali.
- Dừng lại!
Đột nhiên Ken gắt lên, nhưng dường như Pj vẫn ko quan tâm, nhỏ cứ liền tay gấp quần áo lại như thế!
- Đã bảo dừng mà!
Ken nắm chặt lấy cổ tay Pj khiến nhỏ chẳng thể làm gì được, cơ mà nhỏ nhất quyết ko nhìn Ken là ko nhìn!
- Buông! – nhỏ dằn tay ra.
- Tại sao phải đi?- Ken buông ra.
- Người anh cần đã về rồi! Tôi ko nhất thiết phải ở lại nữa!- Pj nhìn vào mắt Ken.
- Nhưng theo những gì tôi đã hứa thì sẽ chăm lo cho cô tới khi hợp đồng của họ kết thúc! Tôi ko muốn là người thất hứa và cũng ko muốn ba tôi sẽ mất hợp động này hay phải kết thúc hợp đồng trước thời hạn vì cô đâu!- Ken gằn giọng.
- Liên quan gì tới tôi chứ?- Pj nhếch môi.
- Cô ko cần biết! Tôi nghĩ là cô cũng hiểu là ba tôi yêu quý cô thế nào mà!- Ken quay mặt về hướng cửa sổ, 2 tay khoanh trước ngực.
Pj im lặng, ko nói gì nữa, chắc là nhỏ đang suy nghĩ, rốt cuộc là nhỏ cũng dẹp vali vào... Ken nhẹ thở dài cho điều đó, cũng may là nhỏ tin lý do nhảm nhí đó... thực ra đó chỉ là cái cớ thôi... nhỏ có dọn đi hay ko cũng đâu ảnh hưởng tới hợp đồng... mà tại sao Ken lại giữ nó lại chứ? Ken ko hiểu mình nữa rồi!...
- Chẳng phải đây là phòng em sao?
Tiếng Khánh Hạ vang lên, cả 2 người trong phòng đột nhiên im lặng.
- Hah, anh yêu em quá rồi nên để nó ở đây luôn sao? Còn thiếu gì phòng, sao lại là phòng này?- Khánh Hạ nhếch môi tỏ ý cười- Anh thấy đó, anh còn yêu em, và em vẫn yêu anh như ngày nào, sao chúng ta ko quay lại chứ?- Khánh Hạ bước vào phòng.
- Yêu cô? Hình như... cô bị bệnh hoang tưởng?- Ken nhếch một bên chân mày.
- Ko! – Khánh Hạ tiến lại gần Ken- Là cái này – cô ta dùng ngón tay kéo nhẹ sợi dây chuyền ẩn sau cổ áo Ken ra- Anh còn đeo nó, chứng tỏ là anh còn yêu em!
Khánh Hạ cố tình nói to và rõ, ngấm ngầm để ý sắc thái biểu cảm của Pj, sắc mặt Pj càng ngày càng khó coi... her, để coi trò này người nào thắng, cô ta ko tin Ken ko bị cô ta quyến rũ... cô ta sẽ ko để Ken nhận ra tình cảm của bản thân đâu! Ăn ko được thì phá cho hôi, vậy mới là Khánh Hạ chứ! Cô ta ko có được, thì Pj, cũng đừng hòng!
- Tôi nghĩ cô là con gái, nên biết thân biết phận, giờ cũng đã trở tối, ở nhà tôi ko hay đâu!
Đương nhiên là cô ta đủ thông minh để hiểu ý nghĩa những lời nói của Ken, nhưng cô ta cố tình ko hiểu.
- Em nghĩ mình sẽ ở nhà anh! Dù gì thì đây cũng từng là phòng của em, bây giờ thì nó vẫn là của em! – Khánh Hạ cười.
- Cô... – Ken nắm chặt tay ngăn cơn giận.
- Phòng chị, em trả! ^^ - Pj đột nhiên mỉm cười, loay hoay với cái vali, ko biết từ bao giờ mà Ken lại sợ nụ cười đó...
“ Em biết anh chưa quên chị ấy mà... Anh ko nỡ đuổi chị đi... Điều đó chứng mình tất cả!:) Vậy thì em đi thôi! Chẳng chúc anh hạnh phúc đâu, vì em ko đủ cao thượng như thế! “
- Tôi nghĩ mọi thứ nên chấm dứt ở đây! Mình... chia tay đi!- Pj quay sang Ken.
Chia tay??? Họ có nghiêm túc bắt đầu sao? Là vì nhỏ muốn kéo danh dự cho Ken, nếu chuyện lộ ra, nếu biết sự thật còn hơn những lời Khánh Hạ nói, Ken ko chỉ xem Pj là thế thân, mà Ken còn có ý định trả thù thế thân đó thì thế nào? Chẳng phải cô ta sẽ rất hả dạ sao? Người con gái đó lúc nào cũng suy nghĩ cho Ken hết, thế Ken đã đối xử với người ta thế nào?:) Ngẫm lại Ken thấy mình đúng là ấu trĩ thật!
- Vậy cứ để cô ta sống ở đây! Em dọn qua phòng anh đi!
Nghe Ken nói, Pj tròn xoe mắt nhìn, cả Khánh Hạ cũng ko ngờ... cái chó gì vậy chứ!!!
Pj đang ở trạng thái bất động hoàn toàn, mọi tế bào thần kinh như muốn ngừng hoạt động.
“ Ken à, anh lại muốn gì ở em nữa hm?”
Pj chỉ biết cười khổ trong lòng.
Thật ra thì Pj cũng ko muốn về ngôi nhà cũ đâu, ở đó chán... chưa kể bây giờ bụi bẩn dính, muốn ở cũng phải nhờ người tới dọn dẹp, chắc cũng mất cỡ 3 ngày, và theo Ken nói... thì còn vì ba Ken nữa... Pj quý trọng ông ấy và yêu mến nữa... ba Ken thương Pj và đối xử với với nhỏ như con mình vậy! Dù ko biết lý do mà Ken đề cập là gì nhưng Pj ko muốn vì mình mà ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của ông...
Pj sắp xếp đồ đạc, gom hết vào vali, trong khoảng thời gian nhỏ gom đồ, ko khí im lặng đến nghẹt thở, chỉ nghe tiếng đồ đạt sột soạt.
Sau khi kéo Pj ra ngoài, “ trả lại” phòng cho Khánh Hạ, cô ta cũng ko bực mình gì mấy, còn ở lại nhà này được, chứng tỏ Ken chưa hẳn gọi là tuyệt tình với cô, cứ tưởng phải tốn công sức lắm mới được ở lại, ai dè... dễ còn hơn ăn cơm nữa! Vậy thì trước khi cô bị đẩy ra khỏi nhà thì điều đó cần phải hành động càng sớm càng tốt! 
.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.