Chương trước
Chương sau
Dạo này nó với hắn có chút gì đó vấn đề... qua sự theo dõi bằng mắt của bọn đàn em thì là như thế! Nói chuẩn hơn thì người có vấn đề là nó, nó đến bar sớm hơn mọi khi rất nhiều nhưng đến khi đến lúc đông vui nhất thì nó lại bỏ về!?! Thế nên theo vòng tuần hoàn của mấy ngày nay, như quy luật mặt trăng- mặt trời, có Jun thì sẽ ko thấy Zu và ngược lại... cứ như ngày và đêm... từ ban đầu, họ đã đối lập nhau về tất cả, ừ thì họ cũng lạnh như băng như nhau nhưng cặp mắt Zu đôi khi lại thoáng qua những tia nhìn ấm áp, dù rất hiếm... còn Jun, quanh năm chỉ phảng phất 1 nét lạnh rợn người... Cách hành động cũng thế, Zu mà vào cuộc thì hầu như những cú knock out cuối cùng đều do bọn đàn em thực hiện, vì Zu biết, nếu nó ra tay thì kẻ đó khó mà toàn vẹn... Jun thì lại khác, 1 khi hắn đã vào cuộc chỉ có nước máu chảy thành sông, tất cả đều phải hoàn hảo như hắn đặt ra, hắn sẽ cho con mồi của mình biết thế nào là đau đớn, cách hành động của hắn quá ư là dứt khoát, ko động lại 1 chút lòng thương người... 
Đối lập nhau, khoảng cách chỉ là 1 sợi tóc mong manh... nếu nó đứt... bạn nghĩ là 2 thứ đó sẽ trộn lẫn vào nhau hay là 1 điều gì khác tồi tệ hơn? 2 thứ đối lập có thể dung toàn cho nhau như người ta vẫn thường nói " trái cực thì hút " hay vốn dĩ ngay từ đầu. những thứ ko tương tác thì ko thể hòa làm 1??? Nó sẽ như mưa và nắng chứ? Mưa và nắng thường ko xuất hiện cùng nhau, nhưng nếu 1 lúc nào đó, nó sánh bước với nhau thì sẽ tạo nên 1 dãi cầu vồng bảy sắc, đó là 2 thứ đối lập nhưng khi hòa vào nhau thì lại mang đến kết quả bất ngờ... Nhưng nếu thay vào đó, nó ko phải là một cơn mưa bình thường, mà nó là 1 cơn bão thì nắng sẽ hong khô cho nó chứ? Cái cầu vông bảy sắc đó còn tồn tại nữa ko? =) 
Là 1 leader, hắn có những chuyện cần bàn với nó... nhưng nó lại ko chịu xuất hiện lúc hắn cần! Bắt hắn phải tìm nó sao? Mơ tưởng thật!
Từ khi nghe Pj nói đến chuyện đó, trong nó xuất hiện nhiều cảm xúc khá khó chịu. Đôi khi khó thở đến kinh khủng... Nó ko biết cảm giác lúc này là gì và càng ko muốn biết... ghen hay tức? Vớ vẩn, vì cái gì chứ? Chết tiệt thật! Chỉ cần ko thấy hắn nữa thì cảm xúc nó sẽ bình thường trở lại nhỉ? Vậy thì cứ thế đi, nó giờ cũng chả muốn thấy mặt hắn. Nó thề là sẽ gạt được cơn tức ngực này ra khỏi cơ thể trong thời gian nhanh nhất!
Xem ra tới giờ nó nên vầ rồi... chầm chậm từng bước tiến đến gara, cảm nhận được từng cái lạnh cắt xương đang đua nhau lùa vào da thịt, trời đêm thành phố về khuya lạnh thật... cơ mà nó lại thích cái cảm giác đó, tận hưởng từng cơn gió tát vào mặt mình... " Thế cho mày mau chóng tỉnh ra Zu nhỉ???" Bây giờ là 12.00 đêm rồi!!!
Đang chậm rãi thả từng bước... chợt phía trước có điều gì đó xuất hiện trong mắt nó khiến nó khựng lại... Muốn tiến vào gara phải đi qua 1 lối rẽ, nhưng giờ đây, lối rẽ đó dường như bị lu mờ bởi 1 dáng người cao cao đang tựa vào bức tường ngay đó, ánh đèn hắt vào khiến nó nhận ra, người đang đứng đó, mái tóc hung đỏ ko còn ngự trị trên mái đầu, thay vào đó là màu bạch kim đẹp đến mê người... thật nực cười nhưng cuốn hút... mái tóc vuốt keo, được chải chuốt đến mức nghệ thuật, tôn lên từng đường nét tuyệt vời trên khuôn mặt, gương mặt đó dù nhìn nghiêng đi chăng nữa thì vẫn rất hoàn hảo, cuốn lấy người khác từ ánh nhìn đầu tiên... ánh mắt sắt lạnh càng làm tôn thêm cái dáng vẻ mị hoặc đó, nó mông lung nhưng có thể giết chết bất kì người nào dám trừng trừng nhìn mình... bờ môi hờ hững ngậm 1 điếu thuốc lá, 2 ngón tay thờ ơ giữ lấy, làn khói cứ đua nhau thoang thoảng trong ko gian, tạo nên 1 khung cảnh có vẻ mập mờ do khói thuốc, đốm đỏ nơi đầu thuốc cứ bừng bừng vệt đó... Chiếc khuyên tai cũng được dịp khoe lên sự óng ánh của mình, nó lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo, kiêu sa thật... Trong mắt cậu trai đó, dường như ko có sự hiện diện của bất kì ai, chỉ ngoài bản thân mình!
Một nét đẹp ngông cuồng!!!
Bước đi của nó có chút chần chừ... vì nó biết người đó là ai...
" Có hôn thê nên thay đổi đến mức như thế sao? Một kẻ tôn thờ màu đỏ chiến thắng nay lại chuyển sang tông bạch kim? Chướng mắt thật! "
Nghĩ rồi nó tự ban cho chính bản thân mình một nụ cười khinh miệt, cảnh sắc đó ít nhiều cũng đã khiến nó bị ấn tượng... 
Tiến thêm vài bước, nó nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn...
Jun thả điếu thuốc đang hút dở xuống đất, dùng chân dẫm lên nó... đốm đỏ trong phút chốc bị lụi tàn... Ánh mắt hướng theo người con gái vừa lướt qua, vẫn thong thả cho tay vào túi quần, thật ko sai khi hắn đi sớm hơn mọi khi...
- Trốn tôi sao?- phảng phất 1 nét cười nhếch mép trên vành môi.
Nó ngừng lại... vẫn im lặng... rồi vẫn nhẹ nhàng bước đi...
- Lý do?- hắn.
- Anh cho mình cái quyền gì để bảo tôi tránh anh?- lúc này nó mới quay đầu lại, thái độ lạnh lùng tựa như lần đầu gặp mặt.
- Quyền là tâm vũ trụ!- hắn vãn tự tin như thế.
- Quá tự mãn rồi!- nó cười cợt nhả.
- Thế sao? Chảng phải vài phút trước cũng có người đứng sững lại nhìn tôi sao?- hắn cố tình đi lên phía trước mặt nó, cả 2 đứng đối diện.
Nó nhéch mép nhìn vào hắn, đắc chí trả lời:
- Nếu anh làm tâm, chỉ cần xoay anh 1 vòng, tôi có trọn cả thế giới!
[COLOR="DarkOrchid"]" Lấy anh làm tâm
Xoay 1 vòng em có cả thế giới! "
( st)
Có 1 tia tức giận hiện lên trong mắt hắn, lúc nhận ra nó biết mình đã thành công trong việc chọc điên hắn bằng cái cách đánh vào lòng tự tôn của 1 thằng con trai.
- A, thế sao?- đột nhiên hắn bật cười, có chút gì đó... khó diễn tả thành lời - Nếu xoay được tôi thì khả năng cô cũng cao tay quá rồi, tôi tự hỏi, có bao nhiêu thằng đã bị cô xoay như thế! Hóa ra giờ tôi mới biết, mình thua cô nhiều chỗ lắm, vây xem ra tôi ko đủ "vĩ đại" để được tiếp xúc với cô rồi!
Đáng đời mày lắm Zu ạ! Mày nghĩ mày đủ khả năng làm hắn tức điên lên sao? Khả năng làm đau hắn mày còn ko có, đã thế còn để hắn làm lại mày 1 vố đau như thế! Rốt cuộc hắn đã coi lòng tự trọng của nó là gì chứ? Nếu đã thế, đừng trách tại sao Zu lại trở nên vô tâm như vậy!
- Đúng đó! Thông minh hơn tôi nghĩ! Khôn hồn đừng bấu víu vào tôi nữa, mất mặt thật!- nó tự cho mình cái quyền làm tổn thương lại người khác nếu người đó đã cố tình làm tổn thương nó.
" Đến thì: Hi Đi thì: bye Mà don"t like thì: next
Ko có khái niệm níu kéo "
( st)
- Bấu víu? Hài! Làm diễn viên được đấy, rất có tố chất! Suy cho cùng người quen cũng chỉ là người quen!
Nó đang làm cái trò gì thế? Ngang ngược thật! Cách ăn nói này so với lúc trước thật khác!
- Xong thì tránh!
Nó đưa mắt lên nhìn hắn, vì hắn đang đứng chắn trước mặt nó... 
- Đừng vội, tôi có thứ muốn trả lại- hắn rút trong túi ra 1 xấp tiền mới coong", động tác có vẻ quen thuộc, hắn dùng tay vẫy 1 lượt, những tờ tiền màu xanh biển đua nhau xòe ra tạo dáng thành 1 hình cánh quạt, chậm rãi đưa lại gần mặt nó rồi phóng thẳng lên trời, từng tờ giấy bạc cứ bay phấp phới trong ko gian rồi đáp xuống đất- Trả lại những gì cô đã làm cho tôi! Cô đã có "cả thế giới", những thứ này ắt hẳn ko thiếu nhưng nếu thiếu thì cứ nhặt lên! Tôi trả cho cái mối quan hệ trở về lúc đầu, trả hết!- hắn nhấn mạnh 2 từ cuối, ánh mắt đanh lại thấy rõ- Ko ai nợ ai!
Thì ra mọi thứ trong mắt hắn đều có thể quy ra thành vật chất... Hắn chỉ nghĩ đơn giản rằng thế giới này tất cả mọi thứ đều có thể quy thành tiền hay sao? Vậy nếu tính ra thì những điều mà nãy giờ hắn gây ra cho nó sẽ được tính ra là bao nhiêu con số 0???
Đây là lần đầu tiên nó nghe hắn nói nhiều như thế... nhiều hơn bình thường... ngữ điệu ko mang bất kì cảm xúc nào...
Nói rồi hắn quay lưng đi vào chỗ để xe, ắt hẳn là hắn ko còn hứng thú vào bar nữa rồi, để lại nó đứng trơ ra đó...
Hắn có "trả" thiếu nó cái gì ko? Những tờ tiền đó trả lại cho nó những gì nó muốn, trả lại nó những câu từ nó đã thốt ra, như 1 mũi kim, đâm thẳng vào lồng ngực trái của hắn mà ko chút nương tình... Trả lại cho nó cái lầm tường của hắn về tình bạn của 2 người... Trả lại cho nó cái cảm xúc chết tiệt đã đeo bám hắn lâu nay... Trả lại cho nó cả niềm tin bị tổn thương dữ dội, hắn chỉ tin vào Ken và Nan, rồi tin vào nó, nhưng nó đã coi hắn là gì? 1 cái tâm muốn xoay tếh nào thì xoay? Háy con đỉa chỉ bấu víu nó? Hắn đã bấu víu nó lúc nào đâu nhỉ? Hay những hành động của hắn mang lại khiến nó nhầm tưởng điều đó và cảm thấy kinh tởm?... Hắn đối xử với nó đâu gải tạo vậy cớ gì mà nó lại làm hắn thê thảm như vậy? Thì ra đây là trò trả thù của nó sao? Nếu thế thì cô thành công rồi Zu ạ! Từ khi hắn mất đi cô bạn bé nhỏ, hắn đã mất đi gần nữa tâm hồn, nhưng mẹ hắn bên cạnh đã giúp hắn lấy lại dần ý chí, rồi bà cũng ra đi? Sao những người mà hắn cho là sẽ bên cạnh mình trọn đời đều biến mất khỏi hắn như thế? Nó đúng thật lạnh lùng và tàn nhẫn! Bỏ đi, cái tâm hồn, thể xác vá trái tim này đã chịu được nhiều tổn thương như thế, có nhiều vết nứt như thế... thì bây giờ chịu thêm 1 lần nữa cũng đâu tổn hại đến ai, dẫu sao thì nỗi đau cũng mình hắn gánh, hắn có chi sớt cho ai đâu mà sợ họ đau giùm mình... xát muối thêm lần nữa cho thêm vị vào cuộc sống nhỉ? Nụ cười và ánh mắt đó của nó lúc nó thốt lên những lời như thế hắn ghi nhớ rất kĩ, mang vẻ khinh thường và 1 chút đanh đá! Hắn có nên suy nghĩ lại quyết định hôn thê mà ba hắn đề ra ko?
N
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.