Chương trước
Chương sau
Có những thứ đã xảy ra thì cách tốt nhất để hòa nhịp theo là đừng trốn tránh...
Vừa ra tới nhà xe, chắc chắn ko có " người quen" ở đây, Ken buông tay Pj ra, nói:
- Mai chủ nhật, trước 7.00 sáng phải có mặt bên nhà tôi, 1 phút cũng ko được trễ!
Nói rồi Ken cũng vào xe chạy đi mất, bỏ nhỏ ở đó với 1 đống cảm xúc hỗn tạp, giờ thì nhỏ đã biết vì sao Ken lại cho hai nhóm hòa; nếu ko hòa thì nhóm nhỏ sẽ thua, lẽ nào Ken lại sang quen với một đứa thua cuộc là nhỏ, ít ra chuyện đó cũng sẽ làm cho hắn mất đi ít nhiều danh dự, con trai cung Sư Tử vốn trọng thể diện nhất mà, nhưng cũng bù lại là vẻ ngoài của hắn trông men cực, ko có gì để bàn; nếu nhỏ ko suy nghĩ sai thì trận solo giữa 2 nhóm chỉ là để kéo dài thời gian cho papa tên đó tạo thêm lòng tin với mẹ Pj mà thôi! Ken đúng là 1 con quỷ mà, nhưng dẫu sao cũng tại vì yêu quá nên mới thế, mà yêu ai, Khánh Hạ chứ còn ai nữa??? Nhưng nói ra thì đau thật, tên đó kiss nhỏ bạo thật, đã vậy còn lâu nữa, ấm ức nhiều thứ lắm chứ! Chuyện này cũng do Khánh Hạ mà ra nhưng nhỏ cũng ko hề trách bà chị họ mình, rồi Ken cũng sẽ chán thôi mà! Ko nghĩ ngợi lâu, nhỏ cũng lên xe về nhà, tối hôm đó, Pj sửa soạn đồ đạc cũng đến nửa đêm, nhỏ cảm thấy qua nhà Ken cũng là cơ hội tốt cho mình, trong thời gian ở nhà tên đó, nếu có cơ hội, nhỏ sẽ tìm cách " lùng" ra mấy tấm hình rồi xóa đi cũng còn kịp, nhỏ hả hê với suy nghĩ của mình rồi chìm vào giấc ngủ.
6.00 sáng, đồng hồ báo thức reo inh ỏi, nhỏ tắt chiếc đồng hồ rồi bước vào nhà vệ sinh. Vừa ra khỏi nhà, nhỏ lắc đầu nhìn thời tiết bên ngoài, mới sáng sớm mà trời đã mưa như vậy, nhớ lại những lời nói hôm qua của mẹ nhỏ càng thấy ê chề hơn: " Bác Ân thực sự là một người tốt, mẹ sẽ gửi con qua đó một thời gian ở tạm cho tới khi nào mẹ về, nhớ nghe lời bác ấy! Ko thì khỏi tiền, khỏi xe, khỏi ăn chơi luôn nha con!". 
Tiến về phía gara, phải ko vậy, chiếc xe trời đánh vào lúc này dở chứng đột nhiên ko chịu nổ máy, nhỏ đóng mạnh cửa xe lại, hậm hực "xút" cho xe 1 cái, ác là một chiếc xe máy cũng ko thấy bóng, mẹ nhỏ ko chịu mua cho nhỏ, lý do hết sức củ chuối: " Nhà rộng ở có một mình mà đòi tùm lum, kêu mướn giúp việc cũng ko nghe, giờ đòi xe nữa! Dẹp!!! Màu mè thế bữa nào nó vào cướp là chết ko kịp ngáp nha con!" ( Thật ra thì mẹ nhỏ ko an tâm nên lúc nào nhỏ ở nhà đều có " đội quân vô hình" theo bảo vệ nhỏ, đương nhiên là nhỏ ko biết rồi). Ken là " người của công chúng" nên nhà hắn cũng ko khó để biết, nhà Ken cũng gần đây thôi, cao lắm cũng 15p đi bộ. Ngậm ngùi mang ô ra ngoài mang theo cả đống hành lý lếch thết ( _ __"),nhìn con số " 6.45 am" trên màn hình điện thoại nhỏ cố đi cho nhanh, nếu đến trễ ko biết là tên đó sẽ làm thêm trò gì. Đi được vài bước thì chiếc xe hơi chạy sượt qua làm làn nước bên lề văng tung tóe lên người nhỏ, ko biết xin lỗi mà còn chạy luôn, tức:
- Bà nó, mới sáng sớm gặp toàn cái gì đâu ko, mất luôn ngày chủ nhật!
Đứng trước nhà Ken đúng 7.00. Trời mưa. đồ ướt, gió thổi vào khiến răng nhỏ va vào nhau cầm cập, bấm chuông thì ko ai ra mở cửa, những người trong nhà thấy Pj mà như ko thấy. Vò nát tờ giấy có số điện thoại Ken trong tay, rõ ràng là tên đó biết nhỏ bị hư điện thoại chưa kịp đi mua mà, có số mà ko có điện thoại thì liên lạc thế nào được???
Nửa tiếng trôi qua chứ có ít gì, gần đây toàn là nhà kín cổng cao, ko moi ra được cái hiên thì trú làm sao, điều đó khiến nhỏ phải vừa đừng vừa cầm dù, trông bếch đến thảm. Thỉnh thoảng nhỏ lại bấm chuông, ko biết những người đó có nghe ko mà ko ai ra bấm chuông hết. Mưa ngày càng lớn khiến nhỏ cảm thấy lạnh đến buốt. Chừng 1 tiếng sau mới thấy người ra mở cửa, vừa vào nhà thì hình ảnh ập vào mắt nhỏ là Ken đang nhâm nhi tách cà phê một cách rất nhàn nhã, Ken lướt mắt qua nhìn nhỏ.
- Trễ quá rồi, biết 8.00 rồi ko???
Nghe xong câu nói đó thì nhỏ tức muốn điên lên, ấm ức đến phát khóc, rõ ràng là tên đó cố tình chơi mình, biết rõ ràng mà chả thế nói được gì. Ông quản gia mang cho nhỏ bữa sáng nhưng nhỏ từ chối.
- Tôi no rồi!
Nhỏ đúng thật là chưa bỏ gì vào bụng hết nhưng sự việc đã xảy ra khiến nhỏ ko ăn nổi.
- Ko ăn thì đừng than nhé! Ko ai cho ko cái gì bao giờ, tôi cho cô đến nhà mình ko có nghĩa là chuẩn bị phòng cho cô.
" Cho"??? Pj ức lắm, mọi chuyện đều là tên đó bày ra, Pj có cầu xin Ken cho ở đây đâu mà giờ lại dùng cái thái độ đó???
- Mời cô theo tôi!
Trời ơi, cái này có thật là phòng ko vậy, tuy đồ đạc đều có đủ nhưng bụi bặm lại bám đầy vào đó. Theo nhỏ biết thì còn rất nhiều phòng dùng được ( suy đoán) mà tên đó lại " nhét" nhỏ vào đây thì đúng là cố tình rồi!
Quả thật thì nhỏ ko giống Khánh Hạ nhiều như Ken đã thấy, giờ đây mới nhìn kĩ, nhỏ cũng có nét đẹp riêng của mình, có gì đó hơi ngông và bướng, lúc ngủ trông nhỏ cứ như 1 thiên thần nếu ko muốn nói rằng nhỏ còn xinh hơn cả Khánh Hạ. Làn mi nhỏ dần lay động, từ từ mở mắt ra thấy Ken nhìn mình với ánh mắt ko giống thường ngày, nhỏ lên tiếng:
- Đừng nhìn tôi để rồi liên tưởng đến người khác! Tôi ko thích!
Ken ko nói gì, tên đó quay mặt đi rồi nói:
- Đã đến nhà tôi thì dẹp cái lòng tự trọng đó đi! Đừng mang nó vào đây! Nếu cô có bị gì thì tôi phải chịu trách nhiệm nữa!
Tự nhiên bị tách móc, Pj cũng ko hiền lành gì mà đáp lại:
- Ai cố tình bắt tôi phải đứng một tiếng đồng hồ dưới mưa, ai bắt tôi phải dọn dẹp 1 căn phòng bị bỏ ko 2, 3 năm. Cái gì cũng phải có cái lý của nó, đừng đổ hết về tôi như thế, đừng lúc nào cũng tỏ ra cáo thượng!
- Cô đừng quên người đồng ý chơi trò này với tối là cô, cô đang bị tôi nắm đuôi! Suy cho cùng cô chẳng khác gì một món đồ trong tay tôi đâu!- Ken.
- Tôi ko nghĩ là trên đời này còn tồn tại một thằng con trai đểu như anh! Có cái mã thôi, thực ra thì đạo đức lại suy đồi, chả ra gì!- Pj.
- Vậy mà mấy đứa con gái cứ đâm đầu vào mới hay chứ! Đúng là một lũ ngốc!- Ken nói kèm theo một nụ cười mỉa.
- Hơ, anh kiêu quá rồi! Nếu ko có sắc, có tiền tụi con gái đó cũng chả thèm ngó tới anh đâu! Anh chỉ biết vui qua đường thôi! Anh vô tâm, ko nghĩ tới cảm nhận của người khác, anh đến với người ta, rồi chỉ quăng lại một xấp tiền, dơ bẩn thật!- Pj. 
- Thế cô nghĩ tôi chỉ được như thế thôi sao? Mọi chuyện như thế thì đã như thế rồi! Tôi đẹp, tôi có sắc,... nhưng vì tôi ko thuộc về cô nên cô ghen tức à?- Ken nói rồi tiến sát vào Pj. 
- Anh muốn làm gì?- Pj. 
Ken nắm chặt 2 tay Pj, miết thật mạnh lên bờ môi nhỏ, vui thích phả từng làn hơi nhẹ lên vành tai Pj, nhỏ cố phản kháng nhưng việc chưa ăn uống gì khiến nhỏ mất sức, ko thể làm gì hơn! Sức phản kháng ngày càng yếu, những cơn vùng vẫy cũng ngày càng thưa dần rồi mất hẳn! Ngoài trời lại đổ thêm cơn mưa tầm tã! Ko thương tiếc đặt lên hõm cổ trắng nõn của nhỏ những vết đỏ khó phai. 
- Đừng mà... xin anh...!- Pj yếu ớt thều thào khi thấy Ken có dấu hiệu chuẩn bị đi quá giới hạn. 
Thấy những giọt nước mắt Pj bắt đầu rơi, miệng Ken nhếch lên, tạo thành một nụ cười thích thú. Ken đột nhiên dịu dàng mi nhẹ lên mắt nhỏ, lau đi những giọt nước mắt, nhẹ nhàng cài lại giúp nhỏ chiếc cúc áo đầu tiên rồi đưa tay vuốt nhẹ lên tóc nhỏ. Ken cũng đứng lên chỉnh trang lại y phục của chính mình. 
- Thế nào? Thích chứ? Tôi nghĩ là em đã QUÁ QUEN với những chuyện như thế rồi chứ! Đừng thách thức và khiêu khích tôi về chuyện đó! Nếu còn lần sau, tôi sẽ ko nhẹ tay thế nữa đâu! Em đã ngất ngây, right??? 
- Anh là đồ tồi! Đừng coi tôi như những loại con gái đó! Nếu bây giờ tôi chịu thua.... 
Chưa đợi Pj nói hết câu, Ken đã ngắt lời: 
- Ko còn cơ hội đâu! Giờ tôi là người quyết định, cô đã chấp nhận trò chơi rồi thì ko có quyền đòi hỏi! 
- Khi nào tôi được tự do???- Pj vẫn đối lưng lại với Ken. 
- Khi tôi chán! 
Nói rồi Ken quăng 1 xấp tiền về phía Pj. 
- Đủ??? 
Cầm lấy tiền, quay sang quăng thẳng vào người Ken, giọng nhỏ run run, cố kìm lại những giọt nước mắt: 
- ĐỒ KHỐN! Anh biến đi! Anh quá đáng lắm! Tiền anh dơ bẩn như thế tôi ko cần! 
- Rồi sẽ có lúc em quỵ lụy vì tôi! Tôi chắc chắn! Chuyện giữa chúng ta, biết khôn thì đừng nói cho ai biết, kể cả Zu! 
Nói rồi Ken quay đi, để lại cho nhỏ một cái điện thoại trông còn rất mới, có lẽ là mới mua! Nhớ lại chuyện lúc nãy, sao mà kinh khủng quá, có lẽ nhận lời mời từ trò chơi của Ken ban đầu đã là một sai lầm trầm trọng! Ken cao tay hơn nhỏ nhiều, nhỏ sẽ thua! Nhưng làm những chuyện như vậy là Ken quá đáng lắm, bạn trai cũ còn chưa dám làm như thế với nhỏ, đau đớn quá, ê chề quá, rồi nhỏ sẽ như thế nào đây! 
" Đừng đến với em khi anh buồn, trái tim này sẽ ko chịu nổi đâu, em sẽ thua phải ko anh? Trong khoảnh khắc đó, thật sự là anh đã khiến em ngây ngất, em ko dám nghĩ nhiều, em sợ mình sẽ thích một thằng tồi như anh! Cái mi đó của anh, lần này và cả lần trước nữa, khiến em nhớ mãi, rất muốn dứt ra nhưng lại ko được, thảo nào bọn con gái mê anh như thế! Việc làm đó chứng tỏ là vết thương trong lòng anh quá lớn! Người con gái đó luôn hiện diện trong anh, nhìn vào mắt anh em thấy được điều đó! Người thay thế cũng chỉ là một người thay thế! Quy luật muôn đời là thế! Em sẽ ko thích anh đâu, vì em sợ. Dù khi xưa, trước lúc quen anh ấy, em đã từng thích anh một thời gian khá dài. Giờ đây, em chỉ sợ cảm xúc đó quay trở lại- cái cảm xúc mà rất khó để em có thể thoát ra được! Em tức vì anh coi em như những đứa con gái khác, anh ko cho lòng tự trọng em lên tiếng! Nụ cười của anh lúc đó, em đã thấy, trông nó vui thích lắm! Thế nên, em sẽ ko thích anh đâu, anh sẽ mang đến cho em toàn đau khổ thôi, rồi anh sẽ cười vào cái tình cảm đó! Em ko đủ can đảm, làm người thay thế khiến em cũng khó chịu lắm! Bị đem ra đùa giỡn như một trò chơi! Khó chịu lắm anh à! Em sẽ cố gắng phòng bị nhất có thể, thế nên... xin anh đừng!" 
" Anh đã "chạm" vào người con gái đó! Anh đã qua lại với rất nhiều cô gái nhưng anh ko biết tại sao cô gái đó luôn mang cho anh 1 cảm giác đặc biệt, dù chỉ chạm môi 2 lần, nhưng nó mang đến cho anh nhiều xúc cảm lắm! Mỗi khi nhớ đến em là anh lại mang những đứa con gái ra giải khuây, em ác lắm! Anh đã đùa giỡn với em của em như thế, em sẽ ghét anh chứ? Nhưng dù gì thì cô gái đó cũng thú vị lắm, anh ko nhớ là mình đã làm gì, chỉ biết là khi để ý kĩ lại thì thấy cô ta đã khóc và van xin anh, con gái luôn bị rung động bởi những hành động dịu dàng và chăm lo bất ngờ, đúng thật, anh lau nước mắt cho cô ấy, làm những gì nhẹ nhàng nhất có thể, cô ấy đã sững lại nhìn anh, trong ánh long lanh đó anh nhìn thấy sự hoảng loạn và một chút gì đó..... Anh cũng ko biết rõ nó là gì nữa! Nhưng người thắng trong trò chơi này nhất định sẽ là anh! Điên cuồng cùng những đứa con gái giúp anh loại được em ra khỏi trí nhớ của mình, nhưng người con gái đó lại đặc biệt hơn, dù là ko có gì nhiều, chỉ đơn thuần là đùa giỡn cho cô ta phát khóc, phải van xin mình, nhưng trong giây phút đó ít ra em đã ko tồn tại trong đầu anh và sự đau lòng mà em mang đến cũng gần như bốc hơi hoàn toàn! Anh cũng rất bất ngờ về điều này, ko ngờ người con gái đó lại làm được như thế! Có phải đó là cảm xúc mà người thay thế mang lại??? Nếu đúng thế thì ko chừng sau này anh sẽ làm cho cô ta đau nhiều lắm! Anh mà thảy lưới thì cá nhất định sẽ bị mắc vào, em gái em cũng ko ngoại lệ đâu! Cho dù ra sao, thì em cũng đừng trách anh! Anh luôn mong em quay trở lại!"
Phòng này tiện nghi đầy đủ chỉ có đièu là hơi bẩn, Pj tính thay đồ rồi bắt tay vào việc nhưng nhỏ nghĩ lại: bộ này mới thay hồi sáng tuy dính nước thật nhưng đó là nước mưa, nước mưa => nước sạch, dẫu sao thì nó cũng khô rồi, nếu giờ nhỏ thay đồ thì sau khi dọn dẹp xong căn phòng nhỏ lại phải thêm một bộ nữa, một ngày cho 3 bộ đồ thì với nhỏ là quá hoang phí rồi! Nghĩ vậy nên Pj mặc luôn bồ đồ trên người mà làm việc, cỡ chừng nửa ngày thì nhỏ đã xong công việc.
Bây giờ cũng quá trưa rồi, bụng nhỏ biểu tình dữ dội, định ra ngoài dạo mấy vòng sẵn mua một vài món ăn nhưng nhìn qua gương thì nhỏ nhận thấy mình ko thể ra ngoài với bộ dạng này: mặt mày lem luốc, tóc tai rối bời, gương mặt lấm lem,... chẳng khác gì người ăn kẻở trong nhà. Tuy là đói đến xây xẩm mặt mày nhưng vì" hình tượng" cá nhân ( đúng là c. gái cung Thiên Bình ^^) nhỏ đành " trao thân" mình cho nhà tắm.
- Ông lên kêu cô ta xuống ăn cơm!
Ken ra lệnh cho ông quản gia. 5p sau, ông quản gia đi xuống một mình, thông báo:
- Cậu chủ, tôi gọi nhưng ko nghe ai trả lời hết ạ!
- Con nhỏ này!
Ken hướng về phía phòng Pj mà bước, tới cửa phòng tên đó đập tay vào cửa ầm ầm:
- Mở cửa, ko đừng trách!
1p trôi qua ko có hồi âm, Ken tiếp tục hăm dọa:
- Tôi đếm đến 3, ko mở cửa thì đừng nói nhiều! 1... 2... 3...
" RẦM"
Ken ko thương tiếc đá thẳng cánh cửa, cảnh tượng trước mắt khiến Ken hơi ngớ người, căn phòng này sạch hơn trước, đẹp hơn trước và... ấm áp hơn trước! Đây thật ra là phòng của Khánh Hạ, cô ta đã ở đây một thời gian khá dài, từ khi cô ta đi thì tên đó ko cho phép ai động vào căn phòng này, tên đó muốn mọi thứ phải được giữ nguyên vị trí của nó. Ko hiểu tại sao Ken lại trao lại cho Pj ở phòng này, chỉ đơn thuần là muốn làm khó nhỏ hay là vì... tên đó muốn tìm lại bóng hình từ " người thay thế" đó! Chạm vào chiếc giường, những kỉ niệm ùa về làm Ken thấy xót xa, cái cảm giác mà Ken luôn cố trốn tránh. Tiếng nước chảy làm Ken quay về với thực tại, nhìn quanh ko thấy Pj, chỉ nghe tiếng nước chảy thì nhỏ chỉ có thểở trong đó thôi! Gọi mãi ko thấy hồi âm, biết ngay là lại có chuyện, tên đó đẩy cửa vào, quả là tên đó nói ko sai, Pj chỉ biết mang lại rắc rối cho người khác, lắc đầu ngao ngán, lấy một tấm khăn to, Ken phủ tên thành hồ rồi bế nhỏ ra khỏi làn nước, chiếc khăn cũng theo đó mà phủ lên người nhỏ. Đợi người giúp việc thay đồ cho Pj xong, tên đó mới bước vào.
- Cái này tại cô, chưa ăn sáng mà bày đặt làm màu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.