Chương trước
Chương sau
Người coi bói năm đó cũng coi như có chút bản lãnh, có thể nhìn ra kiếp trước của hắn không tầm thường, bất quá rốt cuộc đạo hạnh còn cạn. Đỗ Minh Trừng hắn cũng không phải là ngôi sao chuyển thế. Chân chính kiếp trước của hắn, là một con linh hồ được Vương Mẫu nương nương nuôi.
Hồ luôn luôn là một trong những sinh linh được cho rằng là cực kỳ có linh tính trong thiên địa, mà hắn lại là loại hồ có linh tính nhất, cửu vĩ hồ.
Khi đó, Vương Mẫu sủng ái hắn, bàn đào ngự tửu, tiên thảo thần thủy, thậm chí là Kim Đan trong lò Bát Quái của Thái Thượng Lão Quân, ở trong mắt của hắn bất quá cũng chỉ là vật tầm thường.
Bầu trời tuy tốt, nhưng cuối cùng không phải đất tự do, không chịu được tịch mịch trong lòng. Thừa dịp Vương Mẫu nhất thời chưa chuẩn bị, hắn lại len lén tự hạ giới, đi nhân gian tìm kiếm vui vẻ tiêu dao của hắn.
Núp ở trong động, uống nước suối, ăn quả dại, hấp linh khí của trời, tinh hoa của nhật nguyệt, khổ khổ tu luyện. Mặc dù không an nhàn thoải mái giống bầu trời, nhưng tiêu dao tự tại. Gần như ngàn năm, rốt cuộc tu thành hình người, không uổng công hạ giới ăn gió nằm sương ngàn năm.
Thay trang phục người, rời đi núi sâu từng sống ngàn năm, đi tới nơi phồn hoa phàm trần của loài người, tất cả đều khác, tất cả thấy đến cũng đều mới mẻ.
Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, tất cả tất cả hắn đều học được rất nhanh, dựa vào linh tính bẩm sinh của hắn, không bao lâu hắn liền sáp nhập vào cái thế giới mới này. Quán rượu quán trà, thuyền hoa kỳ xã, khắp nơi có thể thấy được bóng dáng tác phong nhanh nhẹn của hắn. Bình thường đấu rượu đánh cờ với mấy nhà văn nhà thơ, bình thư bàn vẽ, du lịch chung quanh, thưởng thức cảnh đẹp. Làm người thật là sung sướng vô cùng a! Trong mắt người đời, hắn là công tử tuấn tú tài văn chương xuất chúng, phong lưu phóng khoáng, người nào ngờ tới hắn là Cửu Vĩ Linh Hồ hóa thân.
Không quên được một năm kia vừa đúng lễ miếu thành hoàng biết, tất cả mọi người trong thành đến miếu cầu phúc hứa nguyện, hắn không khỏi theo đám người đi tham gia náo nhiệt. Không nghĩ chuyến đi này lại thay đổi vận mạng của hắn.
Vào khoảnh khắc màn kiệu của chiếc kiệu nhỏ dừng ở ngoài miếu Thành Hoàng chậm rãi vén lên, nụ cười xinh đẹp như đào hiện ra ngoài, một nốt ruồi son lớn bằng hạt gạo điểm ở giữa hai chân mày, giống như một điểm máu nhỏ, khiến cho người trong kiệu có vẻ kiều mỵ hơn. Chẳng qua là trong nháy mắt, hắn liền giật mình. Trên đời này, thời gian ngàn năm, chưa bao giờ có nữ tử làm tim hắn đập thình thịch như thế. Thế gian lại có người xinh đẹp như vậy, trong lúc nhất thời hắn đứng ở nơi đó ngơ ngác nhìn tiểu thư kia, lại không khỏi ngây dại.
Tiểu thư kia tựa hồ phát giác cái gì, ngẩng đầu nhìn lại, thấy một công tử tuấn tú đang sững sờ nhìn chằm chằm mình, trong mắt tràn đầy nhu tình, gò má không khỏi đỏ bừng. Cúi đầu từ từ đi qua, nhưng trong lòng không bỏ được bóng dáng lỗi lạc kia, vì vậy len lén quay đầu lại nhìn, e lệ cười một tiếng.
Chính là nụ cười này khiến cho hắn không thể quên. Hắn âm thầm hỏi thăm, biết được nữ tử trong kiệu nguyên là đại thiên kim của Lưu tướng gia, tuổi mười sáu, tên là Yên Chi.
Ba ngày sau hắn liền tự mình đến Lưu phủ cầu hôn. Lưu tướng gia là người yêu tài, thấy hắn tuổi còn trẻ nói năng cũng không tục, lại là một nhân tài, cũng không so đo lai lịch xuất thân của hắn, lập tức liền hứa hẹn gả nữ nhi cho hắn, lại thương trong nhà hắn không có người khác, chiêu hắn ở rể.
Hắn không có giấu giếm lai lịch của mình với Yên Chi, trong ngày thành thân liền nói thẳng ra tất cả với nàng. Yên Chi nghe xong cũng không có giật mình sợ, kể từ lúc gặp nhau ở hội chùa, lòng của nàng đã là của hắn, trọn đời không thay đổi, vô luận hắn là hồ, là tiên hay là người.
Sau khi cưới vợ chồng ân ân ái ái, như keo như sơn, khó trách người thường nói chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên, tình nguyện chỉ cần đời này sung sướng, cũng không cần mãi mãi cô tịch. Nhưng trong lòng hắn cũng không khỏi âm thầm lo lắng, cuối cùng là lén trốn xuống hạ giới, lại xúc phạm giới luật của trời len lén lấy nữ tử nhân gian làm vợ, chỉ sợ một ngày kia Vương Mẫu sai người hạ giới tìm hắn, đến lúc đó vợ chồng chia lìa nên làm thế nào cho phải.
Hoa đẹp không thường nở, tiệc vui chóng tàn ở đây, thành thân mới vừa trăm ngày, Yên Chi lại đột nhiên nhiễm bệnh là không dậy nổi, tất cả danh y được tìm đều bó tay hết cách.
Quả nhiên là Vương Mẫu phát giác hành động của hắn ở nhân gian nên giận dữ, trừ lệnh hắn lập tức trở về đến Thiên giới chờ phạt, càng giận lây sang thê tử Yên Chi ở nhân gian của hắn, chẳng những muốn cho nàng kiếp này chịu hết ốm đau hành hạ mà chết, còn phải khiến nàng từ đó đời đời kiếp kiếp không thể đầu thai là người.
Vừa được biết tin tức này tâm hắn liền lạnh. Được trường sinh bất tử thì thế nào? Nếu như không nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng của nàng, không thấy được thân thể uyển chuyển của nàng, còn sống làm gì. Hắn khổ cầu Vương Mẫu bỏ qua cho Yên Chi. Hắn tình nguyện buông tha xương thần xác tiên này, chỉ cầu đổi được cơ hội cho nàng chuyển thế làm người.
Không chịu được hắn khổ khổ cầu khẩn, Vương Mẫu cuối cùng đáp ứng mở một mặt lưới, lấy lại kiếp sống vĩnh hằng cách chức hắn vào phàm trần, để Yên Chi một con đường sống.
Chỉ cần nàng có thể sống lại làm người, thì có cơ hội gặp lại. Ở âm phủ, hắn âm thầm chuẩn bị, lặng lẽ tìm hiểu địa điểm nàng đầu thai, chỉ chờ kiếp sau vợ chồng đoàn tụ lần nữa.
Hôm nay chính là ngày Yên Chi của hắn chuyển thế, ngay từ mấy ngày trước hắn đã an bài nhân thủ khắp thành, chỉ cần có bé gái ra đời ở hôm nay, liền lập tức bẩm báo với hắn. Vô luận như thế nào hắn cũng muốn tìm được Yên Chi của hắn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.