Đề cử: Meo Meo
Raw: Meo Meo
Chuyển ngữ: Yên Hoa Tam Nguyệt
Nhà: Bỗng dưng rất nhớ em – 突然好想你
___________________________________
17.
Kết thúc nghi thức hôn lễ, Giang Nhiên đưa Yến Hề trở về bệnh viện.
Tôi uống say, được Giải Đông Phong đưa về nhà.
Trước cửa thang máy, anh vẫn không bước vào.
"Mạnh Từ, em tự quay về được không?"
Tôi túm chặt áo anh mà lèo nhèo vài tiếng, không chịu buông ra.
Giải Đông Phong thở dài, đành xốc tôi lên mà bế công chúa.
Mãi cho đến tận cửa nhà, tôi mới lém lỉnh mở mắt ra.
Chính lúc này, tôi kéo luôn khẩu trang luôn che mặt Giải Đông Phong xuống, hành động nhanh gọn dứt khoát, không một động tác thừa.
Dưới khẩu trang là một khuôn mặt điển trai không góc chết, làm gì có "vết sẹo" chằng chịt như giun mà anh nói.
Tuy rằng ngũ quan có điểm tương đồng với Giang Nhiên, nhưng gương mặt này khiến con người ta liên tưởng đến rừng trúc núi tùng thanh khiết lại lạnh lẽo trên núi cao, ở đuôi mắt kia có nốt ruồi son tột cùng mị hoặc.
"Nốt ruồi son này thật đẹp quá." Tôi đưa tay miết đuôi mắt anh.
"Nếu em tỉnh rượu rồi thì tôi đi đây." Giải Đông Phong né tránh ánh mắt cuồng liệt và đặt tôi lên sofa.
Tôi chạy từng bước đến sau anh siết chặt lấy thắt lưng đến nỗi các khớp tay căng trắng bệch.
"Anh ơi, rõ ràng anh cũng đã mua nhẫn rồi."
"Từng cử chỉ quan tâm, cưng chiều ấy cũng đều là thật."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-ruoi-son-noi-day-mat/2834617/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.