Phía sau tràn ngập tiếng hò reo hoan hô, Lâm Trản chẳng biết sao bản thân cũng phấn khích theo các cô ấy.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác xảy ra với cô.
"Tia hy vọng" không chỉ là Thẩm Tức mà còn ở cách cô một lớp nữa chứ.
Hơn nữa người cô thích lại chói lóa thế này.
Anh muốn xoay chuyển tình thế trong khi chưa chuẩn bị gì cả, cứ thế đi đến bảo tàng nghệ thuật ư.
Điều đó như mở rương kho báu vậy.
Bạn dừng lại vì vẻ ngoài lộng lẫy của rương kho báu, ngay khi bạn lo lắng trong rương không có thứ gì thì lại phát hiện ra rằng nó chưa vô vàn kho báu quý giá rạng ngời rực rỡ.
Sự tương phản to lớn mang đến cho Lâm Trản sự ngạc nhiên chưa từng có.
Lâm Trản kéo Trịnh Ý Miên lại, nháy nháy mắt, nhỏ giọng khoe khoang: "Thẩm Tức là "tia hy vọng" đó."
"Biết rồi biết rồi." Trịnh Ý Miên xoa xoa cổ tay bị Lâm Trản nắm tới mức đau nhức.
Lâm Trản: "Cậu biết sao không nói cho tớ?"
Trịnh Ý Miên: "..."
"Lâm Trản." Tôn Hồng xoa dịu cô: "Trí óc cậu đâu rồi hả? Rõ ràng là Trịnh Ý Miên cũng vừa mới biết mà, nhìn phản ứng của cậu là đủ để đoán được rồi."
Lâm Trản: "..."
Tôn Hồng: "Tớ đã nói cậu đi qua nhìn Thẩm Tức một chút thử đi, cậu lại không chịu! Nãy ai vừa nói là Thẩm Tức không liên quan gì tới mình hả?"
Lâm Trản lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-ruoi-le-nho/3331923/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.