Hứa Trùy Nhi từ nhỏ tới lớn chưa từng bị con gái chạm vào, cái nhéo này làm cho cậu khó chịu, cậu rụt cổ, mặt dường như muốn dán lên cánh tay cậu Cả.
“Ôi nha đầu này.” Hai người vui vẻ cười, “Có chút làm cho người ta thương yêu.”
Mấy nha hoàn tranh nhau thể hiện trước mặt chủ nhân, chỉ cô gái mặc váy đỏ đứng bên trái nói: “Đây là mợ Hai nhà chúng ta”, sau đó chỉ sang cô gái mặc váy xanh, “Còn đây là mợ Ba.”
Nghe các cô nói xong Hứa Trùy Nhi đã hiểu ra, hai người này là chị em dâu của cậu, nếu đã là thân thích cậu đương nhiên sẽ không xấu hổ, cậu rụt rè ngẩng đầu nói một câu: “Tôi, tôi cõng lão đại về giường trước đã.”
Cậu đi qua bọn họ, nghe thấy bọn họ ở phía sau che miệng cười cợt: “Nghe thấy gì không, cô ta gọi cậu Cả là lão đại…” “…quê mùa quá, ngay cả giọng cũng quê mùa…”
Bọn họ chê cậu quê mùa, Hứa Trùy Nhi cũng không ngạc nhiên, các cô gái ở trên trấn cũng chê cậu quê mùa, lúc đó cậu tưởng rằng do bản thân nghèo, nhưng giờ đây khi mặc lên quần áo đẹp đẽ, bọn họ vẫn xem thường cậu như vậy.
“Nằm một lát đi.” Cậu sắp xếp chỗ cho cậu Cả, để cho anh nằm một tư thế thoải mái, lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt anh, “Đợi bọn họ đi rồi, em tắm cho Cậu.”
Những lời này bọn họ đứng bên kia đều nghe thấy cả, mợ Hai nhìn từ đầu tới chân cậu đánh giá một lần, cất giọng hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-ruoi-ben-ma/1302923/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.