Lý Kỳ Thù quay về phòng khịt khịt mũi không khóc nữa, xoay người đi về nơi đặt hành lý lật tung lên, một hồi lâu mới tìm được mấy vò rượu mình giấu đi, nghĩ đến đây vẫn là rượu mà Lữ Yên Hàn tặng, bĩu môi, nhưng vẫn uống.
"Bình sinh ta hận nhất chính là người khác gạt mình, thôi thôi, nể mặt không phải là huynh cố ý nên ta sẽ không so đo." Lý Kỳ Thù ngửi một chút hương rượu thuần túy, biết này nhất định là bình rượu ủ nhiều năm bị mình mở ra, sau đó liền thử một ngụm nhỏ.
-- Vẫn là uống rượu tốt, uống rượu xong quên hết sự đời, vui vẻ giống như thần tiên.
Lý Kỳ Thù không nhớ đến chuyện lần đầu mình uống rượu là gì rồi, chỉ nhớ lúc đó vẫn còn nhỏ, lần đầu tiên được phụ thân dùng đầu đũa cho nếm thử chút rượu, từ lần đó nàng liền hiện ra bản tính mê rượu, cứ nằng nặc đòi uống thêm mấy ngụm, nếu không phải mẫu thân ngăn cản thì đã là còn nhỏ mà đã là sâu rượu rồi.
Những cái này đều là sau khi bị bệnh nằm trên giường Dương mama nói cho nàng nghe, khi đó nàng rất thích hỏi chuyện của mình khi còn bé, có lẽ là để cho bản thân vui vẻ một chút đi.
Lý Kỳ Thù cảm giác khóe môi mình mặn mặn, chờ phản ứng lại mới phát hiện chính mình vừa mới khóc.
Nói với chính mình: "Sao ngươi lại khác người như vậy". Sau đó lại lau nước mắt tiếp tục uống.
Uống rượu có thể quên hết mọi buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-the-tu-gia/4617551/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.