Lý Kỳ Thù bị tiếng người huyên náo bên ngoài cửa sổ kéo về thực tại, nàng bỗng nhiên nhớ lại trong phủ mình còn có một vò rượu, trước khi chết nàng tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ, chuyện này vừa tỉnh dậy lại quên mất. Nếu sắp tai vạ đến nơi, chi bằng uống hai miếng? Còn có thể cho mình thêm chút can đảm.
“Thế tử gia.” Lý Kỳ Thù hơi vén rèm châu lên, nhẹ giọng gọi Lữ Yên Hàn song hành bên ngoài cửa sổ.
Trong lòng Lữ Yên Hàn run lên một trận, đây là giọng nói mà hắn ngày đêm nhớ nhung, lúc trước ít nghe thấy đến mức có thể đếm được, bây giờ nghe được hình như càng ngày càng nhiều, nhưng hắn lại không nhịn được khát vọng, nếu như… có thể nhiều thêm một chút là tốt rồi. Giống như trước kia vậy.
“Công chúa không cần phải gọi ta là Thế tử gia, lúc trước… người gọi thần…” Giọng nói của Lữ Yên Hàn càng ngày càng nhỏ, Lý Kỳ Thù lại không có thính lực tốt giống như trước kia, bởi vậy nàng không nghe rõ nửa câu sau.
“Thế tử gia có thể lặp lại lần nữa không? Gió lớn quá, ta không nghe rõ sau đó thế tử nói cái gì.”
Lữ Yên Hàn cúi đầu xuống cười cười tự giễu, mình vẫn có chút nóng lòng rồi, đừng có dọa cho con rùa nhỏ thật vất vả mới lộ ra đầu một tí lại rúc về.
Lữ Yên Hàn tìm cho mình một cái cớ trả lời: “Không có gì, chẳng qua là cảm thấy công chúa không cần phải lạnh nhạt như vậy, gọi thần là Cận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-the-tu-gia/4617530/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.