Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102
Chương sau
Ông Cường kinh ngạc vô thức hỏi lại:
“Con gái tôi? An An? Nó đã làm gì?”
Trợ lý lắc đầu đáp:
“Bên ngài Trầm không nói.”
Ông Cường im lặng, ông ta đoán có lẽ con gái đã đắc tội với ngài Trầm rồi nên anh mới ra tay đánh phủ đầu Lý thị.
Nhưng mà dựa vào câu nói vừa rồi thì việc Lưu thị sụp đổ cũng là do ngài Trầm gây ra, tại sao chứ?
Con gái của ông ta đắc tội với ngài Trầm thì liên quan gì đến Lưu thị.
An An, Lưu thị... nhà họ Lưu.
Tĩnh Hàm!
Nhận ra mối liên kết giữa hai chuyện, đôi mắt của ông Cường trừng lớn, trong lòng sinh ra vô vàn suy đoán.
Chẳng lẽ Tĩnh Hàm đã thật sự câu được ngài Trầm, mà con bé An An có mâu thuẫn với cô nên bị cô mách lẻo trả thù?
Nghĩ đến đây trong lòng ông Cường tức giận.
Đúng là nuôi ong tay áo nuôi khỉ vào nhà, nhà họ Lý cho cô một chốn dung thân nhưng cô lại lấy oán báo ơn hại sản nghiệp gia đình lung lay.
Thảo nào nhà họ Lưu gấp gáp tống cổ cô đi như vậy, gia đình ông ta xui xẻo tám đời mới rước ngôi sao chổi đó về.
Nhưng tức giận cũng phải cố nén, hiện tại phải khiến ngài Trầm hài lòng mới được.
Muốn vậy, ông ta chỉ đành phải bắt con gái chịu thiệt thòi rồi.
Ông Cường tức tốc lái xe về nhà, trùng hợp đụng phải An An đang muốn ra ngoài chơi.
Ông ta gọi cô ta lại, nói:
“Ba có chuyện muốn hỏi con, vào nhà đi.”
An An bĩu môi không vui, nhưng trong nhà ngoài bà Tuyết ra ngược cô ta sợ nhất là cha, vì thế cô ta chỉ có thể giậm chân xoay người đi vào nhà.
“Chuyện gì vậy ba? Con còn có hẹn với bạn đấy.”
Ông Cường nhăn mặt hỏi:
“Sắp thi tốt nghiệp tới nơi rồi, con không học bài sao?”
An An nhún vai thản nhiên nói:
“Con cần gì lo lắng thi rớt hay đậu? Chẳng phải ba mẹ đã lo thủ tục cho con đi du học rồi sao?”
Ông Cường xụ mặt không vui.
“Dù vậy con cũng phải tham gia kỳ thi tốt nghiệp quốc gia, điểm quá thấp không mất mặt à?”
An An nghe vậy nhùng nhằng gân cổ cãi lại:
“Sao ba lại sỉ nhục con? Con có đam mê riêng của mình chứ có ngu dốt gì đâu?”
Dứt câu An An đứng dậy ngửa cổ nhìn lên lầu hét to:
“Mẹ ơi... ba mắng con...”
“Cái con nhỏ này!”
Ông Cường vội vàng kéo cô ta lại không cho cô ta mách lẻo, không phải ông ta sợ uy thế của vợ mà chỉ không muốn cô ấy phiền lòng mà thôi.
Nhưng đã muộn, cô Mai nghe thấy tiếng gọi của con gái xong tức tốc bước xuống lầu.
Nhìn hai cha con giương cung bạt kiếm, cô Mai hỏi:
“Rốt cuộc là sao? Hai cha con cãi nhau à?”
An An hất mặt sang một bên không thèm giải thích, ông Cường cố nén cơn giận nói:
“Anh chỉ nhắc nó học bài chuẩn bị thi tốt nghiệp thôi mà nó như vậy đấy, đúng là chiều quá sinh hư mà.”
“Con hư là do ba mẹ chiều chứ ai?” An An lập tức phản bác.
Mắt thấy ông Cường tức giận đến mức đỏ cả mặt, cô Mai vội vuốt ngực ông ta rồi khuyên:
“Thôi thôi, dù sao con bé cũng sẽ đi du học, đừng chấp nhất chuyện thi thố của nó làm gì.”
Ông Cường được vợ dịu dàng vuốt ve, lửa giận trong lòng dần dần được dập tắt.
Thôi, con hư cũng do mình chiều mà ra, phải chịu thôi.
“Được rồi, ba không ép con học hành, lát nữa gọi điện kêu Tĩnh Hàm về nhà, hai chị em có mâu thuẫn gì thì nói rõ xin lỗi rồi làm lành với nhau đi.”
“Cái gì?”
An An lập tức trợn trắng mắt hét lên.
“Ba kêu con xin lỗi con nhỏ đó? Ba có bị điên không?”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102
Chương sau