Ba bốn thiếu niên thiếu nữ giữ chặt hai tay của Tĩnh Hàm lại ghì cô ngồi xuống sô pha, An An cầm chai rượu mạnh lên tiến tới trước mặt cô.
Tĩnh Hàm trợn mắt quát:
“Cô đừng quá đáng, nếu bà dì biết sẽ không tha cho cô đâu.”
“Ha ha...”
Một loạt tiếng cười vang lên, cười to nhất chính là An An, cô ta nắm tóc của cô giật ngược ra sau ngạo mạn nói:
“Tao là cháu ruột của bà ngoại, bà ngoại có thể vì một đứa con hoang như mày trừng phạt tao hả? Cùng lắm thì chỉ cần tao bịa một cái cớ bà ngoại sẽ tin ngay thôi mà, ai kêu tao mới là cháu ruột làm gì?”
Tĩnh Hàm cắn chặt răng, cô nghĩ bà Tuyết sẽ không hồ đồ như lời cô ta nói, nhưng nhìn dáng vẻ điếc không sợ súng của cô ta, cô tuyệt đối không muốn ôm cơ thể bị tổn hại đi mách lẽo với bà dì.
Lúc này An An mạnh bạo bóp cằm của cô ép cô phải mở miệng, sau đó đổ thẳng chai rượu tây vào trong miệng của cô.
Vị rượu đắng chát hăng nồng xộc thẳng vào khoang miệng, Tĩnh Hàm nghiêng đầu ho sặc sụa, đầu óc của cô quay cuồng không phân rõ hoàn cảnh, bên tai chỉ còn tiếng cười nhạo của đám anh em họ hàng.
Thấy cô đã gục, một thanh niên hỏi:
“Chị An An, bây giờ phải làm sao?”
Thanh niên xoa tay hầm hè tham lam nhìn Tĩnh Hàm, An An nhíu mày vỗ lên đầu cậu ta một cái, quát:
“Mày đói quá ăn quàng à? Mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479708/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.