Bà Liên cảm thấy Đa Lộc nói không sai, nhưng bà ta không nuốt được cục tức này bèn nghiến răng phân phó người giúp việc:
“Lôi đầu nó đến đây cho tôi!”
Đa Lộc bèn nói:
“Ở đây là bệnh viện, nếu để người khác biết chúng ta hà khắc với Tĩnh Hàm thì không hay đâu.”
Bà Liên phất tay nói:
“Không phải lo, dì muốn nó đến quỳ bên giường bệnh của Tuấn Hào cho đến khi nào thằng bé tỉnh thì thôi.”
Nghe vậy Đa Lộc mới hoàn toàn yên tâm để người giúp việc trở về nhà.
Không bao lâu sau Tĩnh Hàm bị lôi tới, đầu tóc của cô rũ rượi, trên mặt có không ít dấu tay giống như mới vừa bị đánh, cô không khóc, sắc mặt của cô bình tĩnh đến lạ thường, thấy Tuấn Hào đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt của cô chợt lóe lên sự căm phẫn.
Chát!
Bà Liên vung tay tát lên mặt cô một cái khiến cô hoa hết cả mắt lảo đảo đứng không vững, Đa Lộc thừa cơ đỡ lấy cô, thuận tiện niết niết làn da của cô một chút.
Tĩnh Hàm giận dữ hất tay của anh ta ra, trừng mắt quát lớn:
“Tránh ra! Không được chạm vào tôi!”
Hiện tại cô đã nhận ra những kẻ từng là người thân của cô, nói yêu thương cô này đều là ác ma đội lốt người, so với hồn ma làm bạn với cô, họ càng đáng chết hơn nhiều.
“Con khốn không biết tốt xấu này! Đúng là đồ có cha sinh không có mẹ dạy hỗn hào ngang ngược, loại như mày không đánh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479681/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.