Sở Thần quá muốn che chở cho Tĩnh Hàm nhưng hiện tại ngay cả đẩy ngã một người sống anh cũng không làm được thì sao có thể giúp cô trả đũa đám người xấu xa kia?
Anh biết sức mạnh của mình đang dần tăng lên, hiện tại anh đã có thể khiến người sống sởn gai ốc và đụng chạm vào vật chết, nhưng như thế vẫn quá chậm, anh sợ cô gái nhỏ sẽ bị đám người điên kia hại chết.
Sở Thần không biết rằng cơ hội của anh đã đến, xe cứu thương chạy thẳng đến bệnh viện, Tĩnh Hàm được đẩy vào phòng cấp cứu, Tuấn Hào ngồi chờ ở bên ngoài, trông anh không hề lo lắng, biểu cảm lạnh nhạt vô tình, trong mắt anh hoàn toàn không có một chút tình cảm nào.
“Chết rồi sao?”
Đột nhiên Tuấn Hào khẽ lẩm bẩm, khóe môi của anh hơi nhếch lên, đôi mắt trợn trừng trông không khác gì kẻ điên.
“Sao có thể chết? Tôi vẫn chưa chơi đủ mà, cô không được chết! Không được chết!”
Tuấn Hào vò rối đầu tóc, con ngươi dại ra, miệng hé mở liên tục, nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ bị dáng vẻ cuồng loạn của anh dọa sợ.
Anh đi tới trước phòng cấp cứu, răng nghiến ken két vào nhau, sau đó giơ hai tay lên cào vào vách tường, móng tay ma sát với xi măng tạo nên những vệt dài trắng xóa.
Một lúc sau, đèn phòng cấp cứu tắt, cửa mở ra, Tuấn Hào lại trở về với dáng vẻ điềm đạm ôn hòa như trước, anh hỏi bác sĩ:
“Cô ấy thế nào rồi?”
Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479668/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.