“Tuấn Hào, sao cậu lại vào đây?”
Tĩnh Hàm hốt hoảng vơ lấy chiếc áo đồng phục che chắn trước người mình, cô mới vừa đi học về đang thay quần áo thì Tuấn Hào đột nhiên mở cửa xông vào.
Khi thấy nửa thân trên của cô chỉ còn lại mỗi chiếc á.o l.ó.t, anh cũng không có ý định rời đi mà trái lại khóe môi khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười châm chọc.
Cạch!
Cửa phòng đóng lại, Tĩnh Hàm hoảng hốt lùi ra sau, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, cô run rẩy nói:
“Cậu làm gì vậy? Tôi la lên đó.”
Mặc dù hai người bằng tuổi, nhưng cô chỉ đứng tới n.g.ự.c của Tuấn Hào, sự chênh lệch chiều cao về thể trạng này khiến cô giống như một con thỏ nhỏ sắp bị sói đen nuốt chửng.
Nụ cười trên mặt Tuấn Hào càng giãn rộng ra thêm khiến người ta sinh ra loại cảm giác sởn gai óc, anh cười nói:
“La lên thử xem nào, mẹ mà nghe được chắc chắn sẽ cho rằng em quyến rũ tôi, đến lúc đó sẽ không đơn giản bỏ đói em là xong chuyện đâu.”
Vừa nói, tầm mắt của anh vừa dời xuống đôi gò bồng nhô cao đang bị áo lót ép chặt tạo thành một đường rãnh sâu của Tĩnh Hàm.
Mà sau khi nghe Tuấn Hào uy hiếp, cơ thể của Tĩnh Hãm lập tức run lên, bởi vì anh nói đúng, lần trước cô chỉ vô ý va chạm anh thôi đã bị mẹ dùng móc treo quần áo đánh cho một trận rồi nhốt trong phòng cả ngày không cho ăn cơm.
Nếu thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/not-chu-sa-cua-dai-lao/3479654/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.