Chưởng quầy Tưởng cười cầm thỏi bạc kia đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau lại đi vào lần nữa, trong tay cầm một chiếc túi tiền bằng vải thô đơn giản, còn có mấy xâu tiền đồng:
"Trong túi tiền là bốn lượng rưỡi bạc vụn, dư lại đều đổi thành tiền đồng cho các ngươi. Phải giữ cho kỹ đấy, đừng để kẻ gian dòm ngó!"
"Cảm ơn chưởng quầy đại thúc!" Dư Tiểu Thảo cẩn thận bỏ bạc vào trong lòng ngực, phân chia tiền đồng với Dư Hàng, chuẩn bị cho lát nữa đi dạo phố phải dùng đến.
Khi Dư Tiểu Thảo đến sau bếp lấy lọ sành cũ của mình, nhìn thấy từng thùng hàu được vận chuyển từ bên ngoài vào, trong lòng rạo rực, nói: “Woa! Chuyện làm ăn của Trân Tu Lâu các ngươi cũng thật không tồi! Nhiều hàu như vậy, một ngày có thể bán hết không?"
Đầu bếp Vương cười khổ một tiếng, nói: "Hàu đối với những thành nhỏ ven biển như chúng ta cũng đâu phải thứ quý hiếm gì. Sao có thể bán hết trong một ngày chứ? Không cần nói, nhất định là tam thiếu gia chọn mua rồi! Thứ đồ này nếu không nuôi dưỡng tốt, những ngày trời oi nóng không thể để lâu được, chỉ có thể phơi khô thành hàu khô thôi..."
Chu Tử Húc cũng tới đây, nhìn từng sọt từng sọt hàu cũng biết mình mua nhiều, hơi ngượng ngùng sờ sờ mũi.
"Ừm... Coi như vì thấy Chu tam thiếu gia sảng khoái như vậy, ta đây sẽ giúp các người một việc đi! Ở đây các ngươi có đường và rượu nấu ăn không?" Dư Tiểu Thảo cuốn tay áo, dáng vẻ muốn bắt tay làm việc.
Ánh mắt Chu Tử Húc nhìn lướt qua cách tay khô gây như que củi của Tiểu Thảo, lập tức dời đi, nói: "Đương nhiên rồi, nhà bếp của đại tửu lâu nào thiếu được mấy thứ này? Ngươi định xử lý những con hàu đó như thế nào?"
Dư Tiểu Thảo cho hắn một nụ cười ra vẻ thần bí: "Chờ làm thành rồi ngươi sẽ biết. Coi như ta tặng cho các ngươi một phần lễ vật đi!"
Chu Tử Húc và chưởng quầy Tưởng liếc nhau một cái, mãi vẫn không hiểu tiểu nha đầu muốn làm gì. Bây giờ cách tiệc mừng thọ buổi trưa của huyện lệnh Ngô còn rất nhiều thời gian, thôi cứ nhìn xem tiểu nha đầu này có thể giở trò gì đây!
Kiếp trước, em trai của Dư Tiểu Thảo rất thích các món được nấu bằng dầu hào. Bởi vì mua dầu hào ở siêu thị lại có thêm cả mấy chục loại chất phụ gia, ăn lâu dài sẽ có hại cho thân thể nên nàng đã lên mạng tìm công thức tự chế ra dầu hào.
Sau khi trải qua vài lần thử nghiệm, rốt cuộc làm ra được dầu hào tươi ngon lại an toàn. Em trai nói dầu hào nàng chế nguyên chất nguyên vị, còn thơm hơn cả dầu mua ở ngoài siêu thị. Nhưng thời gian sử dụng lại ngắn hơn một chút, cái này cũng khó trách, không thêm chất bảo quản mà!
Dư Tiểu Thảo tràn đầy tự tin chỉ huy tiểu nhị ở nhà bếp mở hết tất cả hàu ra, thịt đều bỏ vào một chiếc thùng gỗ. Nàng chọn một chiếc nồi lớn nhất trong phòng bếp, tính qua tỉ lệ một chút, cho một lượng nước vừa đủ vào để đun cạn.
Sau khi nước sôi, bỏ thịt hàu vào trong nước, khuấy đều liên tục bằng thìa cho tới khi vừa đến lúc phần dính đáy nồi có vị bén. Vớt toàn bộ thịt hàu ra, chất lỏng dính dính ở trong thùng cũng được nàng đổ tất cả vào. Loại chất nhầy này có thể làm tăng lượng và độ tươi của dầu hào, bỏ đi thật sự rất đáng tiếc.
"Người kia, ngươi tới quấy giúp đi!" Dư Tiểu Thảo còn nhỏ lực yếu, mới quấy vài cái đã lực bất tòng tâm.
"Để ta! Để ta!" Đầu bếp Vương dùng mông mập huých tiểu nhị bị chỉ đích danh kia ra, vui vẻ hớn hở nói: "Có phải khi quấy đều phải cùng một hướng hay không?"
Đầu bếp Vương đã có hơn mười năm kinh nghiệm ở trong nhà bếp luôn có hứng thú đặc biệt cường nhiệt với trù nghệ và những món ăn mới mẻ. Mặc dù học trộm có chút xấu hổ, nhưng người ta cũng không hề có ý muốn đuổi hết người đi để giữ bí mật, sao đầu bếp Vương có thể bỏ qua cơ hội này chứ?
Dư Tiểu Thảo gật đầu, trong lòng yên lặng tính toán thời gian. Ước chừng hai mươi, ba mươi phút sau, nước cốt trong thịt hàu cũng đã thấm ra hết liền vớt thịt hàu ra. Thịt những con hàu này có thể nấu những món khác, cũng có thể chế thành con hàu khô, sẽ không lãng phí chút nào!
Dư Tiểu Thảo vớt toàn bộ hàu và tạp vật ở trong nồi ra, chỉ giữ lại chất lỏng rồi lại thêm nước trong chưng cất lần thứ hai. Trước khi chưng đun đã quét một tầng dầu thực vật vào trong lòng nồi, phòng ngừa dính nồi.
Trong quá trình chế biến lần thứ hai, Dư Tiểu Thảo lần lượt cho thêm đường, rượu nấu ăn cùng và một chút nước tương, dùng lửa nhỏ đun từ từ. Cho đến khi ngoài cửa đã có khách đến, thời gian cơm trưa đã sắp tới rồi, nàng mới tuyên bố đã chế biến xong dầu hào!
Dầu hào sau khi trải qua cô đặc, trông rất óng ánh tươi đẹp, hương thơm quanh quẩn khắp cả phòng bếp. Đầu bếp Vương đã không kìm chế được muốn thử hương vị, đôi mắt nhất thời mở thật lớn, ánh mắt lấp lánh cuồng nhiệt sáng rọi: "Ngon! Ngon lắm! Đây là thứ gì vậy? Hương vị tươi ngon mùi hương đậm đà, nồng độ vừa phải, hương vị tinh tế!"
Sau khi Dư Tiểu Thảo nếm thử, cười nói: "Thiếu mấy vị gia vị, nếu không sẽ càng thơm ngon hơn nữa. Nhưng cũng tạm được, vẫn giữ được nguyên chất nguyên vị!"
Chu Tử Húc và chưởng quầy Tưởng cũng vội vàng nếm thử, cùng kêu lên hỏi: "Đây là tương gì vậy? Có thể nấu thức ăn hay không?"
Dư Tiểu Thảo gật gật đầu, nói: "Cái này gọi dầu hào. Dầu hào được mệnh danh là “Sữa bò dưới đáy biển”, dùng nó nấu đồ ăn có thể tăng thêm độ tươi ngon."
Ánh mắt nàng lướt qua một vòng trong phòng bếp, chỉ vào rau cải chíp tươi mới nói: "Ta làm món rau cải trộn dầu hào cho các ngươi nếm thử một chút, đây chính là món ngon sở trường của ta!"
Đầu bếp Vương lật đà lật đật tự mình rửa sạch rau cải. Dư Tiểu Thảo đun một chút nước sôi, đổ rau vào bên trong trần chín, vớt lên ráo nước bày trên đĩa, xối lên một chút dầu hào lại thêm chút dầu mè. Xong rồi! Nàng ý bảo mọi người nếm thử đi!
"Như vậy đã xong rồi?" Tất cả mọi người dùng một bộ biểu cảm không thể tưởng tượng nhìn nàng, đây không phải là rau cải luộc sao!
Vẻ mặt của Đầu bếp Vương lại đầy trịnh trọng, càng là món ăn đơn giản, càng khảo nghiệm tay nghề. Ông ta lấy chiếc đũa, kẹp một cây rau cải lên bỏ vào trong miệng. Hương thơm của dầu hào và và sự giòn ngon của rau cải hòa thành một thể là thể nghiệm vị giác cho tới bây giờ đầu bếp Vương chưa từng thử.
Thiếu niên trẻ tuổi Chu Tử Húc thấy vẻ mặt đầu bếp Vương đầy say mê lại rất khó hiểu. Đầu bếp Vương là đầu bếp nổi tiếng mà vất vả lắm cậu mới đào về được, có thứ mĩ vị gì chưa từng biết đến? Một đĩa rau cải luộc, không phải chỉ nhiều thêm chút nước tương thôi sao...
Trong lúc suy nghĩ, Chu Tử Húc cũng gắp một cọng cải, chậm rãi bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp. Người sinh ra ở nhà phú quý thịt cá đủ đầy như cậu, từ nhỏ đến lớn, mẹ luôn hao hết tâm tư để khiến cậu ăn rau dưa nhiều thêm một chút.
Đầu bếp nữ trong nhà toàn là cao thủ nấu những món rau xanh. Vương công quý tộc trong Kinh thành từng nhiều lần ngỏ ý muốn mua đầu bếp nữ của bọn họ nhưng đều bị từ chối khéo.
Chu Tử Húc đã từng nếm biết bao món rau do đầu bếp tài ba trứ danh chế biến, cũng không thể sánh bằng một đĩa rau luộc hôm nay do một tiểu nha đầu nhà nghèo tiện tay làm! Bí quyết trong đó không cần nói cũng biết!
Lúc này biểu cảm của Chu Tử Húc và đầu bếp Vương đều giống hết nhau. Ánh mắt đầy sững sờ, dường như đang phát ra ánh sáng lấp lánh.
"Tiểu cô nương Dư gia à, ngươi xem... công thức này có bán hay không?" Chu tam thiếu gia và đầu bếp Vương trăm miệng một lời cùng lên tiếng.
"Ngươi nói phương pháp chế biến dầu hào sao? Nói gì bán hay không chứ? Lúc chế biến cũng không giấu các ngươi, có gì không hiểu, cứ việc hỏi là được!" Dư Tiểu Thảo vốn cũng không định dùng cái này bán lấy tiền, chẳng qua thuận tay cho một nhân tình, kết một mối thiện duyên đi!
Ông chủ nhỏ đứng sau tửu lâu lớn nhất trấn Đường Cổ, lại là thiếu gia Chu gia - một trong tứ đại thương gia, về sau nói không chừng còn có lúc phải tìm đến hắn nhờ vả. Làm ăn mà, hòa khí sinh tài, nhiều bạn thêm nhiều con đường hơn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]