"Bánh bao thịt? Nhị tỷ, nhị tỷ! Là loại bánh bao lớn nhân thịt bằng bột mì trắng tinh sao?" Tiểu Thạch Đầu chảy nước miếng, đôi mắt trông mong nhìn nàng.
Tiểu Thảo bóp bóp gương mặt thằng bé, cười nói: "Đệ cho rằng bánh bao thịt còn có thể có là hình dạng gì? Yên tâm đi, cũng mua phần của đệ!"
Vừa nói vừa phân chia hết bảy cái bánh bao còn lại. Liễu thị ba cái, hai đứa trẻ mỗi người hai cái.
Tiểu Thạch Đầu xoa mạnh bàn tay lên trên quần áo, nhận lấy bánh bao mà nhị tỷ đưa qua, gấp không chờ nổi mà cắn một ngụm thật to. Bột mì trắng tinh thơm lừng, vị thịt đậm đà, thằng bé thiếu chút nữa nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình, nghẹn đến duỗi thẳng cổ.
Liễu thị yêu thương vỗ vỗ phía sau lưng giúp con trai út, không hề ăn bánh bao mà quay sang oán trách hai huynh muội nói:
"Hai người các con ấy! Chưa nói tiếng nào đã chạy đi trấn trên! Đặc biệt là con, Tiểu Sa! Thân thể tiểu muội con yếu đuối, tại sao có thể đưa muội muội đi đường xa như vậy? Nếu như mệt lả vậy làm sao bây giờ?"
Dư Tiểu Thảo vội vàng tiếp lời: "Mẹ, chúng con ngồi xe lừa của Mã đại bá thôn bên để đi, không mệt một chút nào cả. Mẹ mau ăn đi, bánh bao để lâu ăn sẽ không ngon nữa đâu!"
"Các con lấy tiền ở đâu để ngồi xe, mua bánh bao?" Liễu thị mới nghĩ đến vấn đề này, biểu cảm nghiêm túc nhìn chằm chằm con gái nhỏ.
Miệng nhỏ của Tiểu Liên ăn từng ngụm từng ngụm bánh bao ở một bên, nghe vậy nói: "Mẹ, tiền ngồi xe là con cho tiểu muội. Là tiền con hái thảo dược tích cóp được, bởi vì ít nên mới không nộp lên."
"Vậy tiền bánh bao thì sao?" Liễu thị không ăn bánh bao, liên tiếp truy vấn nói.
"Con biết, con biết!" Tiểu Thạch Đầu đã gặm xong một cái bánh bao thịt, vẫy vẫy nắm tay nói: "Ngày hôm qua chúng ta đi biển bắt hải sản đã bắt được mấy con bào ngư, nhị tỷ đã giữ lại. Nhất định là tiền bán bào ngư đấy!"
Dư Tiểu Thảo nắm hai bên má của thằng bé kéo sang hai bên, cười nói: "Tiểu Thạch Đầu của chúng ta thông minh quá, đoán không sai chút nào! Mẹ, ngài yên tâm ăn đi, tiền mua bánh bao tuyệt đối chính đáng!"
Liễu thị không biết động tác nhỏ của bọn nhỏ ngày hôm qua, khẽ thở dài một cái nói: "Con nha đầu này gan cũng thật lớn! Lại dám gạt nãi nãi con, vậy... Thật sự được không?"
"Có gì không được ạ? Mẹ, mẹ và cha quá thật thà. Mẹ nhìn đại bá và tiểu thúc xem, ai có thể không có chút tư tâm chứ? Tiểu thúc thuê nhà ở trấn trên, ăn cơm tẻ, tiểu thẩm còn mua tiểu nha đầu hầu hạ." Cô bé Dư Tiểu Liên đanh đá vừa ăn bánh bao, vừa oán giận.
"Còn có đại bá mẫu và Hắc Tử ca, cả ngày trốn ở trong phòng ăn mảnh. Nhìn dáng người hai mẹ con bọn họ, lại nhìn mẹ và tiểu muội xem... Luôn nói được nhà cha mẹ đẻ trợ cấp, nhà mẹ đẻ nàng ta cũng không phải không có huynh đệ, tất cả đều cấp hết cho nữ nhi đã gả ra ngoài, ai tin chứ?"
Nghe con gái lớn nói xong, Liễu Mộ Vân nhìn khuôn mặt gầy nhỏ và thân thể như que củi của bọn nhỏ, thở dài thật sâu, cầm bánh bao trong tay cẩn thân dùng giấy dầu bao kín lại.
"Mẹ, tại sao mẹ lại không ăn vậy?" Tiểu Thạch Đầu đang gặm cái bánh bao thứ hai, đã có một chiếc bánh bao lót dạ, cậu bé cũng đã có thể tinh tế nhấm nháp bánh bao tươi ngon, "Bánh bao ăn rất ngon, bên trong có thật nhiều thịt nhé! Nếu mỗi ngày có thể ăn thì tốt rồi!"
Dư Tiểu Thảo nghe vậy mũi có chút chua xót, thằng bé này quá dễ dàng thỏa mãn, xem ra với nó, hạnh phúc lớn nhất chính là mỗi ngày có thể được ăn bánh bao thịt. Kiếp trước, những tiểu hoàng đế tiểu công chúa đó ăn thịt cá còn còn chê này chê nọ. Lại xem những học sinh tiểu học tuổi vẫn còn nhỏ như Dư Hàng và Dư Tiểu Liên, haizz! Quả nhiên là trẻ con nhà nghèo sớm phải gánh vác việc nhà mà!
Liễu thị xoa mái tóc xơ xác của con trai nhỏ, mỉm cười nói: "Mẹ không đói bụng, để lại đến buổi tối con và nhị tỷ mỗi người một cái..."
Dư Tiểu Thảo vội nói: "Mẹ! Lấy mũi chó của Hắc Tử ca kia, đem về nhà còn có thể đến lượt chúng ta ăn sao? Nếu như bị nãi nãi thấy được, truy vấn tiền mua bánh bao từ đâu ra, mẹ phải nói như thế nào?"
Liễu thị cũng suy nghĩ lại, một lần nữa lấy bánh bao ra, đưa cho Tiểu Thảo: "Mẹ ăn không hết nhiều như vậy, Thảo Nhi ăn thêm một cái đi."
Tiểu Thảo vỗ vỗ bụng nhỏ tròn vo, cười nói: "Bánh bao lớn như vậy, con đã tự ăn hai cái rồi, còn uống một bát canh trứng nữa. Ăn thêm nữa, bụng nhỏ sẽ bị trướng to lên mất. Con và ca ca đều đã ăn rồi, mẹ, người mau ăn đi. Cẩn thận để người nhìn thấy đấy!"
Dư Tiểu Liên vốn dĩ đã định để dành cái bánh bao thứ hai đến buổi tối thay đổi thức ăn cho tiểu muội, sau khi nghe nàng và Liễu thị nói chuyện, không chút do dự ăn nốt chiếc bánh bao còn lại. Hừ hừ! Tuyệt đối không thể để tên mập chết tiệt Hắc Tử kia được hời được!
"Ồ? Liễu thẩm, Tiểu Sa, Tiểu Liên còn có Tiểu Thạch Đầu? Tại sao mọi người lại ở chỗ này?" Mẹ con mấy người vừa mới mới chia bánh bao ăn xong, giọng một một chàng thiếu niên sạch sẽ truyền đến từ trong rừng cách đó không xa.
Mọi người quay đầu lại nhìn, một thiếu niên ăn mặc gọn gàng mặc bộ quần áo ngắn, đeo một cây trường cung, bước nhanh đi tới từ trong núi rừng u ám. Một đôi mày rậm tuấn lãng, một đôi mắt to đen bóng, mũi ngọc thẳng thắn, cằm ngay ngắn. Cho dù áo vải thô cũng không che dấu được phong thái lóa mắt của thiếu niên.
Woa! Cổ đại xuất mỹ nam, tiểu thuyết thật sự không lừa người! Thiếu niên không biết tên trôi trên biển, ông chủ nhỏ tuấn mỹ của tửu lâu ở trấn trên, tiểu soái ca tuấn lãng trước mắt, còn có ca ca và đệ đệ nhà mình, nếu không phải quá gầy, tuyệt đối là những cậu bé xinh trai!
Dư Hàng ném củi gỗ vừa nhặt được ở trong tay xuống đất, rất hưng phấn nghênh đón: "Hàm ca, huynh tới để kiểm tra bẫy sao?"
Triệu Hàm có vẻ tò mò liếc mắt nhìn Tiểu Thảo một cái, cười gật đầu nói: "Buổi sáng có chút việc không thể lại đây, lúc này nhàn rỗi đi vào trong núi nhìn một chút. Đây là... nhị muội muội của đệ sao?"
"Vâng! Tiểu muội nhà ta, tên Tiểu Thảo. Khi nàng mới sinh ra còn yếu hơn cả mèo, cha ta nói tiện danh dễ nuôi sống, hy vọng nàng có sống ngoan cường giống như cỏ cây vậy! Tiểu muội, đây là Hàm ca ca nhà Triệu đại bá, mau chào đi nào…" Dư Hàng vuốt ve đầu Dư Tiểu Thảo giống như sờ đầu cún con.
Dư Tiểu Thảo hất tay cậu ở trên đầu mình xuống, trong lòng đầy xem thường: Giải thích tên ta ở ngay trước mặt ta như vậy, thật sự tốt lắm à? Ta có cái tên "Gốc cỏ" như vậy đã đủ nghẹn khuất rồi được không hả?
Con trai của Triệu đại bá, chính là thợ săn Triệu nổi tiếng săn thú vô cùng lợi hại kia sao? Kỹ xảo săn thú của cha cũng là người ta dạy đó, vẫn nên cho con trai ông ấy một chút mặt mũi đi. Tiểu Thảo cố nặn ra một nụ cười, gọi một tiếng: "Triệu đại ca!"
Triệu Hàm cười ha ha: "Đại Hải thúc gọi cha ta là Triệu đại ca, muội cũng gọi ta là Triệu đại ca, “Triệu đại ca” này rốt cuộc là gọi ai đây? Tiểu Thảo, muội vẫn nên gọi ta là “Hàm ca ca” giống Tiểu Thạch Đầu đi!"
"Hàm ca ca! Nhị tỷ, đi theo Hàm ca ca có thịt ăn đấy!" Thằng bé tham ăn Thạch Đầu liếm môi, làm mặt quỷ.
Dư Tiểu Thảo nhận mệnh gọi một tiếng: "Hàm ca ca..."
Giọng nói rất là hữu khí vô lực, nếu không phải lỗ tai Triệu Hàm thính, e rằng cũng không nghe thấy tiếng gọi này của nàng.
Triệu Hàm xoa đầu nhỏ của nàng giống như Dư Hàng vừa mới làm, nói: "Thân thể còn chưa khỏe lại sao? Dường như chẳng có sức lực gì cả... Lát nữa nếu như bẫy rập có thu hoạch, Hàm ca ca mời muội ăn thịt nướng nhé!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]