Vưu đại phu đi một lần là đi luôn hơn hai tháng, thôn dân của thôn Đông Sơn và các thôn bên cạnh, khoảng thời gian đầu vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng lâu ngày liền cảm thấy bất tiện. Trước đây thôn dân mắc chút bệnh vặt gì đó, đến chỗ Vưu đại phu bỏ mười mấy hai mười đồng tiền, cầm thang thuốc uống một chút là được rồi.
Sau khi Vưu đại phu rời đi, đại đa số thôn dân có bệnh nhẹ: Cố chịu đựng cho tự khỏi, nếu mãi không khỏi thì mới đến thị trấn xin chữa bệnh. Y quán dù là nhỏ nhất ở thị trấn, không tốn mấy trăm văn tiền là không khám được.
Tất cả mọi người cũng biết cháu gái của Dư gia theo Vưu đại phu học y thuật hơn một tháng. Nhưng dù sao cũng chỉ là một hoàng mao nha đầu, thời gian học y lại ngắn, thà cố chịu cũng không muốn giao mạng mình vào tay một con nhóc. Không chừng bệnh nhỏ còn bị chữa thành bệnh nặng luôn!
Vì vậy, Dư Tiểu Thảo học y rất có thiên phú, bị Vưu đại phu nói là sắp không còn gì có thể dạy nàng, trong ba tháng vẫn chưa nghênh đón một bệnh nhân nào. Tiểu Thảo cũng không để ở trong lòng, mục đích học y của nàng vốn chính là muốn che giấu công hiệu của nước linh thạch vào một vài lúc, với nàng có bệnh nhân hay không cũng không quan trọng.
Ngày thường, Vưu đại phu có thói quen bào chế viên thuốc và một vài gói thuốc trị các chứng bệnh phổ thông (Các loại bệnh nhẹ ví dụ như bị cảm lạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-vien-tu-cam/3121866/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.