Chương trước
Chương sau
Trái tim Tiểu Thảo đầy ấm áp. Cho dù lý do thoái thác nàng đưa ra vớ vẩn buồn cười như vậy, nhưng cha yêu thương con gái lại lựa chọn tin tưởng nàng vô điều kiện, trước sau như một vẫn luôn quan tâm nàng. Đây là chuyện làm người ta cảm động và hạnh phúc biết bao.

Trong suy nghĩ của Dư Hải, con gái bảo bối của mình từ khi sinh ra đến trước khi bị ngã vỡ đầu dường như chưa từng bước chân ra khỏi cửa, phần lớn thời gian mỗi ngày đều ốm yếu nằm ở trên giường, đơn thuần giống như nước suối trong suốt ở trong núi sâu, sao có thể biết lấy loại chuyện này để lừa gạt người chứ?

Hơn nữa, một đứa bé mới tám tuổi nào đã biết đến Hắc Bạch Vô Thường, Phán quan, Diêm Vương, và cả Điện Diêm La là thứ gì chứ? Nếu như không phải tự mình trải qua, sao có thể nói được rõ ràng mạch lạc như thế? Chàng không khỏi nắm chặt tay nhỏ của con gái, vì che chở con gái không dễ mới có được sinh mệnh lần thứ hai, trong lòng chàng đã yên lặng quyết định…

“Cha, tới cửa hàng đồ gỗ rồi!” Dư Tiểu Thảo thấy cha thất thần giữ chặt tay mình, thiếu chút nữa đi qua của lớn của cửa hàng đồ gỗ, không khỏi kéo kéo tay cha nhắc nhở chàng.

Dư Hải tỉnh lại từ trong suy nghĩ của chính mình, nhìn thấy tiểu nhị tay đút trong tay áo dựa vào bên cạnh cửa cửa hàng đồ gỗ, tiến lên nói: “Phiền tiểu ca gọi Dư Hàng giúp một chút, chúng ta là người nhà của nó, tới đưa chiếc áo bông cho con.”

Tên tiểu nhị này rõ ràng đã khách khí hơn với lần trước, hắn nhìn thoáng qua cha con hai người, chỉ là hơi có chút không kiên nhẫn nói: “Chờ đấy, mấy đứa học nghề đang bị phạt, chưởng quầy chưa chắc đã thả người!”

Hắn vừa đi vào phía sau vừa nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng: “Nhìn không giống nhưng nhà quá khốn cùng, sao lại nhẫn tâm đưa con vào miệng cọp chứ?”

Thân thể Dư Tiểu Thảo đã được nước linh thạch bồi bổ, ngũ giác nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều. Nàng loáng thoáng nghe được lời tiểu nhị nói, nhớ tới vết thương trên mặt trên người ca ca lần trước, nàng tràn ngập bất an nói: “Cha, chúng ta đón ca ca về đi? Làm nghề mộc còn không bằng theo người học chút bản lĩnh săn thú đâu ạ!”

Dư Hải thường xuyên lên thị trấn, cũng đã từng mơ hồ nghe nói tính tình của Chưởng quầy cửa hàng đồ gỗ Chương Ký không tốt, vừa uống rượu đã lấy tiểu nhị và người học nghề để trút giận. Chàng nhăn chặt mày, khe khẽ thở dài, nói:

“Chờ qua Tết rồi tính. Chuyện hôm nay vay tiền khám bệnh cho con, bà con nhất định sẽ tìm cớ làm ầm ĩ vài lần, nếu như không hỏi ý kiến bà ấy đã đón ca ca con trở về. Vậy cả năm này gia đình cũng đừng mong được sống tử tế!”

Cha con hai đứng đợi trong gió lạnh thật lâu, mới nhìn thấy bóng dáng Dư Hàng chầm chậm chạy ra từ chỗ cửa hông. Dư Tiểu Thảo cũng đã sắp hai tháng chưa được gặp anh trai, đôi mắt ê ẩm cẩn thận đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lần, tuy không phát hiện miệng vết thương mới nhưng sắc mặt cũng không được tốt lắm, hơn nữa còn rất gầy.

Nàng đau lòng hỏi: “Ca, huynh gầy đi thật nhiều, chưởng quầy của bọn huynh không cho mọi người ăn cơm sao?”

Dư Hàng nắm chặt hai bàn tay ở trong tay áo, cố gắng duy trì tươi cười trên khuôn mặt, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Ta đã là người trưởng thành rồi, ăn bao nhiêu cũng không lớn thêm nữa. Tiểu muội, muội yên tâm đi! Thức ăn ở đây và ở nhà chúng ta cũng không khác nhau là bao!”

Chẳng qua là cũng không quan tâm có ăn no hay không giống như nhà họ, hơn nữa công việc lại nặng nhọc hơn. Những lời này, Dư Hàng từ trước đến nay vẫn hiểu chuyện chắc chắn sẽ không nói ra trước mặt người nhà khiến cho mọi người lo lắng.

Dư Hải nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc khô vàng xơ cứng của con trai, thằng bé đúng là đã gầy đi nhiều rồi. Cho dù là khi bà nội thằng bé giới hạn khẩu phần thức ăn con trai cũng không như bây giờ, hai gò má đã lõm sâu vào. Con gái nói không sai, phải nhanh chóng đón con trai trở về.

Dư Tiểu Thảo cố gắng chớp mắt nuốt nước mắt ngược trở về, nàng móc ra mấy cái màn thầu nhân thịt nóng hầm hập từ trong lòng ngực, nhét vào trong tay anh trai: “Ca, đây là màn thầu thịt mới ra lò, mau ăn đi, còn nóng đó!”

“Không phải đã nói với muội không cần mua đồ ăn cho ta sao? Nếu để nãi nãi biết muội mua đồ lung tung, nhất định sẽ lại trút giận lên cả nhà chúng ta!” Dư Hàng nhìn bánh màn thầu nhân thịt bột mì tròn mập thơm ngào ngạt, trong miệng nhịn không được lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng. Đã bao lâu cậu chưa được ăn thức ăn từ bột mì nguyên chất rồi?

Bánh bột ngô trong tiệm đều trộn lương thực phụ thô nhất và vỏ trấu để làm thành, vô cùng khó nuốt, cho dù bữa ăn chỉ có như vậy nhưng mỗi người chỉ được phân một chiếc bánh ngô lớn bằng nắm tay trẻ con, canh ngoài có vài cọng cải trắng dường như chỉ có nước trong, không có một giọt dầu ăn nào. Thức ăn ấy à, căn bản không thể nào có!

Vốn dĩ đã nhận bảy tám người học nghề nhưng bị bỏ đói đã đi một nửa rồi. Những người khác, nếu không phải trong nhà nghèo đến nỗi thật sự nuôi không được nhiều con như vậy, chắc cũng không còn lại được mấy người. Nghĩ đến cậu và hai người học nghề khác hơn hơn mình một chút vừa mới quỳ gối trên nền tuyết, bị trừng phạt tàn khốc bắt giơ một chậu nước lạnh tràn đầy. Đôi mắt Dư Hàng không khỏi trở nên ảm đạm.

“Bánh bao này là do đầu bếp Vương của Trân Tu Lâu tặng, không mất tiền đâu. Huynh mau ăn nhanh đi, để lạnh sẽ không thể ăn nữa.” Dư Tiểu Thảo nói, đột nhiên thấy bàn tay đang cầm màn thầu của anh trai không ngừng run rẩy, không khỏi vội vàng hỏi: “Ca, tay huynh làm sao vậy?”

Dư Hàng nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chúng ta làm việc không hoàn thành nhiệm vụ nên bị chưởng quầy phạt. Không có gì, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi. Cha, tiểu muội, hai người đã ăn chưa?”

“Chúng ta đã ăn rồi. Tiểu Sa, công việc trong tiệm có vất vả không? Con cố chịu đựng thêm vài ngày, trở về cha sẽ bàn bạc với nãi nãi con một chút, chờ sang năm sẽ đón con trở về.” Dư Hải vừa nghe con trai nghe lời lại có năng lực của mình có thể cũng bị phạt lại càng kiên định muốn quyết tâm đón con trai trở về.

Dư Hàng rốt cuộc nhịn không được lấy ra một cái màn thầu nhân thịt nóng hầm hập, cắn mạnh một ngụm thật lớn. Trong miệng, hương vị mềm xốp của bánh màn thầu bằng bột mì và nhân thịt thơm ngon đậm đà hòa quyện vào với nhau, thơm ngon đến nỗi nước mắt cậu dường như sắp rơi xuống.

Cậu vừa nghe cha nói như vậy có do dự một lát, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Cha, nãi nãi sẽ không đồng ý đâu. Mấy anh em nhà mình có cố gắng làm việc đến đâu, bà ấy cũng sẽ không nhìn thấy. Bà ấy sẽ không cho phép con trở về ăn không ngồi rồi! Hơn nữa, nếu muốn lấy lại khế ước học nghề còn phải bồi thường tiền cho Chưởng quầy. Cha, người cảm thấy ngoài thúc, ai còn có thể moi được tiền từ trong túi nãi nãi chứ?”

Nửa năm học nghề này đối với Dư Hàng không khác gì một cơn ác mộng. Ăn không đủ no ngủ không đủ giấc cũng không nói, không làm gì cũng bị đánh chửi thêm trừng phạt biến thái làm cả tâm thần và thể xác của cậu đều mệt mỏi. Nghĩ lại vừa rồi, nếu không phải cha và tiểu muội tới thăm cậu, chỉ sợ chậu nước cậu giơ trên tay cuối cùng cũng không thể tiếp tục kiên trì nữa.

Kết cục khi không thể kiên trì nữa chính là bị nước lạnh xối đầy người. Cũng cùng là kiếp sống đi học nghề, có thể có bộ quần áo chống lạnh đã không tồi rồi, nếu bị dính nước ngay dưới thời tiết nước có thể đóng băng này lại không có quần áo để thay. Đây không phải là muốn giết người hay sao?

Cho nên, từ trước đến nay cậu vẫn luôn nhẫn nại hiểu chuyện lại không hề nói cần người nhà đến đón, chỉ nói ra sự lo lắng của cậu.

Trong lòng Dư Hải càng thêm kiên định suy nghĩ kia, chàng vỗ vỗ bả vai con trai, vành mắt hồng hồng nói: “Yên tâm đi! Chuyện tiền nong cha sẽ giải quyết. Con có kiên trì thêm một thời gian nữa… Xâu tiền đồng này con cầm lấy đi, đói bụng hãy mua chút màn thầu ăn no bụng. Tới khi đón Tết cha lại đến thăm con.”

Dư Tiểu Thảo nhìn xâu đồng tiền kia, trong lòng rất vừa lòng với lão cha đã có thay đổi. Xem ra, cha cũng không phải ngu hiếu đến không có thuốc chữa.

“Ca, bộ áo bông này là Chu tam thiếu tặng. Áo rất dày, sau này huynh nhớ mặc vào nhé.” Dư Tiểu Thảo nhìn thấy vết rách đang chảy mủ và vết máu trên tay anh trai, một đứa trẻ khoảng mười tuổi, bàn tay lại giống như một ông già mấy chục tuổi, trong lòng nàng lại không nhịn được đau lòng không thôi. Lần sau đến nhất định phải chuẩn bị cho anh trai một chút thuốc cao trị thương, thêm nhiều nước linh thạch một chút, nàng không tin không thể trị khỏi!

Nhìn Dư Hàng ăn liền ba chiếc màn thầu nhân thịt, Dư Hải mở miệng ngăn cản cậu: “Đừng ăn nữa, cẩn thận đầy bụng. Trở về uống chút nước ấm, còn lại để mai hãy ăn. Trời cũng không còn sớm nữa, cha và muội muội con phải trở về rồi. Chăm sóc cho mình thật tốt đấy.”

Dư Hàng gói lại màn thầu nhân thịt thật cẩn thận một lần nữa, nhét vào trong bao quần áo đựng áo bông, lưu luyến không thôi từ biệt cha và em gái. Chỉ mong cha thuyết phục bà nội đón cậu trở về sớm một chút. Nếu không sớm muộn gì cậu cũng sẽ giống như Tiểu Mộc, bị bệnh đến chỉ còn một hơi thở mới thông báo người nhà đưa trở về.

Cha con Dư Hải một đường trầm mặc không nói gì, khi đi ngang qua Đồng Nhân Đường, Dư Hải kiên trì lần nữa để cho Tôn đại phu bắt mạch cho con gái một chút.

[Ha ha! Linh khí, lại có thể hút linh khí rồi!] Tiểu Bổ Thiên Thạch bay “Vèo” về phía ngăn tủ để dược liệu trân quý, giống như một con thằn lằn bò mãi không chịu xuống. Dù sao ngoài chủ nhân ra cũng chẳng có ai nhìn thấy nó cả, hình tượng gì đó đều chỉ là mây bay.

Tôn đại phu rất có ấn tượng với cha con Dư Hải, vuốt bộ râu dài hỏi tiểu nha đầu: “Chỗ nào không thoải mái hả?”

“Con không hề không thoải mái…” Tiểu Thảo còn chưa dứt lời đã bị cha nàng ngắt lời.

“Tôn đại phu, buổi sáng hôm nay khuê nữ của ta bị ngất đi. Xin ngài nhìn xem một chút, có phải bệnh cũ lại tái phát hay không?” Trước kia Tiểu Thảo động một chút đã phát bệnh nên đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn trong long Dư Hải. Có mấy lần Vưu đại phu cũng bất lực, vẫn là Tôn đại phu này mới có thể cứu mạng nhỏ của con gái trở về.

Dư Tiểu Thảo biết mình không thể gạt được Tôn đại phu y thuật cao minh, vội nói: “Cha, đó là con bị nãi nãi dọa mà. Con đã nói con đã sớm khỏi bệnh rồi, sao cha mãi không tin chứ?”

Tôn đại phu cẩn thận bắt mạch, lại nhìn sắc mặt của Tiểu Thảo, khẽ mỉm cười nói: “Yên tâm đi, những bệnh căn của tiểu nha đầu này đã khỏi hẳn. Về sau chú ý một chút, tiểu hài tử không thể bị kinh hãi, có đôi khi có thể bị dọa xảy ra chuyện lớn đấy.”

“Đa tạ đại phu, xin đại phu kê đơn cho một chút thuốc thuốc…”

“Tôn đại phu cũng đã nói con không sao. Kê thuốc gì chứ?” Dư Tiểu Thảo mới không muốn thứ nước đắng ngắt khó nuốt kia đâu.

“Là thuốc ắt có ba phần độc, tiểu nha đầu tinh thần đầu cũng không tệ lắm, không cần uống thuốc.” Lời của Tôn đại phu như ý trời, khuyên nhủ được Dư Hải cố chấp, sau đó cho Tiểu Thảo một nụ cười ý vị thâm trường*.

(*) Ý vị thâm trường: Ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc

Dư Tiểu Thảo ngượng ngùng cười cười, Tôn đại phu này thật ra lại là một ông già rất thú vị. Đột nhiên, nàng nghĩ đến căn bệnh lâu năm của mẹ mình, đã cẩn thẩn tỉ mỉ nói bệnh trạng và mạch tượng trước đó vài ngày khi mẹ phát bệnh cho Tôn đại phu.

“Tiểu nha đầu còn hiểu y lý sao?” Khuôn mặt Tôn đại phu lộ vẻ kinh ngạc.

Dư Tiểu Thảo cười ha ha nói: “Không coi là hiểu, học y thuật với Vưu gia gia ở thôn chúng ta mấy ngày nay ngay cả chút kiến thức cơ bản cũng chưa học được. Không dám múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt Tôn đại phu.”

Tôn đại phu cười cười, không nói gì nữa. Ông suy nghĩ một lát, viết phương thuốc rồi bảo tiểu nhị tiệm thuốc bốc mấy thang thuốc theo đơn, dặn dò nói: “Theo như mạch tượng trong lời ngươi nói, có thể thấy là bệnh cũ từ năm xưa, còn tiếp tục kéo dài nữa có thể chuyển thành bệnh phổi. Trước cứ uống mấy thang thuốc này trước, sau này có thời gian tốt nhất nên tới khám trực tiếp một chuyến.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.