Chị em Tiểu Thảo né tránh cười nói: “Bọn con đều ăn ở phòng bếp rồi, người sờ bụng đệ đệ đi, tròn như bụng cóc vậy. Mẹ, mẹ ăn đi!”
Liễu thị đương nhiên không tin, mẹ chồng soi mói thành cái dạng gì nàng ấy đương nhiên biết. Nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, trong lòng nàng đều rõ, lương thực thô còn tốt, bột mì trứng gà như này, bình thường nghiêm khắc cấm người khác nấu.
Tiểu Liên và Tiểu Thạch Đầu vỗ bụng lần nữa khẳng định mình ăn rồi, Liễu thị từ từ đút cho chồng mình ăn. Dư Hải đau lòng vợ, không chịu ăn một mình, nhất định Liễu thị phải ăn một miếng chàng mới chịu ăn. Cứ như vậy, hai người chàng một miếng nàng một miếng chia nhau ăn mì trong bát.
Trong đáy bát xuất hiện hai quả trứng chần, dưới sự kiên trì của Dư Hải, một nhà năm người hạnh phúc chia nhau ăn. Trứng chần nho nhỏ, đều đáng quý hơn bất kì thứ gì trong lòng Dư Tiểu Thảo, bên trong chứa đầy tình thân và thương yêu nồng đậm …
“Cha, mẹ! Con cảm thấy không bằng chúng ta nhân cơ hội này ra ở riêng đi!” Dư Tiểu Thảo sớm đã chịu không nổi tính keo kiệt và hà khắc của Trương thị. Trước đây cha có thể đi săn, đánh cá, Trương thị chắc chắn sẽ không để bọn họ ra ở riêng. Nhưng bây giờ thì chưa chắc!
“Ở riêng? Gia gia và nãi nãi con đều ở đây, bọn họ sẽ không đồng ý đâu!” Trong lòng Liễu thị lại buồn thêm vài phần. Chân của cha bọn trẻ có thể giữ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-vien-tu-cam/3121827/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.