"Từ từ!” Diêu quản gia thấy người của Trân Tu Lâu dọn giỏ rau đi, nhất thời nóng nảy, lớn tiếng nói: “Mọi việc đều phải có trước sau! Mấy giỏ rau này ta bao mua hết rồi! Tiểu cô nương, số tiền này ngươi cầm đi, không đủ thì tìm ta lấy tiếp!”
Quản gia Diêu nhét một túi tiền vào trong tay Tiểu Thảo, hình như rất sợ nàng không nhận. Tiểu Thảo dở khóc dở cười ước lượng một chút, ít cũng có hai, ba chục lượng bạc. Kể cả rau xà lách bán giá cao nhất, hai mươi lăm văn tiền nửa cân, hai ba chục lượng bạc có thể mua được nghìn cân. Mấy giỏ rau nhà mình, tính đi tính lại cũng chỉ tầm hai trăm, hai trăm năm mươi cân, đâu tốn nhiều bạc như vậy?
Tiều Tiểu Đa vì tửu lâu nhà mình, đương nhiên không chịu bỏ qua cơ hội này. Hắn không cam lòng yếu thế nói: “Diêu quản gia, trấn Đường Cổ trị an thanh minh, không ép mua ép bán! Tiểu cô nương còn chưa nói muốn bán cho ngươi, đưa tiền cũng thế thôi!”
Quản gia Diêu giận đến râu cũng dựng lên, chỉ Tiền Tiểu Đa quát: “Ai ép mua ép bán? Tiểu cô nương bán rau ta mua rau, đây là mua bán công bằng! Đến chỗ huyện thái gia thì ta cũng là người có lý! Đừng tưởng rằng có Trân Tu Lâu, có Chu gia làm chỗ dựa là tiểu tử ngươi có thể đổi trắng thay đen!”
“Ngươi muốn mua người ta cũng phải đồng ý bán mới được chứ? Cố chấp nhét tiền vào tay người ta, không phải ép mua thì là gì….”
Nhất thời hai người tranh cãi không ngừng, mỗi người đều có lý riêng. Từ xưa đến nay, chỉ cần là nơi có thị phi sẽ không thiếu người tới xem náo nhiệt. Trong thời gian ngắn, lấy bốn người Dư Tiểu Thảo làm trung tâm, trong ba tầng ngoài ba tầng người vây quanh chật như nêm cối.
Dư Tiểu Thảo và cha nàng bất đắc dĩ nhìn nhau, không thể trơ mắt nhìn hai người kia giống như gà chọi vậy, tranh cãi không ngừng.
Tiểu Thảo tiến lên phía trước, kéo Tiền Tiểu Đa lui về sau hai bước, nói với quản gia Diêu: “Diêu quản gia phải không? Nhiều rau như vậy, chủ tử của ngươi có thể ăn hết trong một ngày sao? Nếu như không ăn hết, rau sẽ không còn tươi ngon nữa!”
Quản gia Diêu gấp đến mức đầu đầy mồ hôi: “Tiểu cô nương, không lừa ngươi! Ngày mai lão gia chúng ta tổ chức thọ yến, những thứ khác đều chuẩn bị tốt rồi, chỉ chờ mấy loại rau này cứu nguy thôi!”
Thời tiết này có thể dùng rau xanh tươi ngon làm thọ yến, đó là chuyện hãnh diện biết bao chứ? Quản gia Diêu nghĩ, nếu như mình làm tốt chuyện này, chủ nhà nhất định sẽ không đối xử tệ với mình. Tổng quản trong nhà tuổi đã cao, nên nghỉ hưu rồi, nói không chừng chính mình có thể mượn cơ hội này mà tiến lên một bước đấy chứ!
Nghĩ vậy, giọng điệu của quản gia Diêu lại càng nóng lòng hơn: “Tiểu cô nương, chúng ta làm ăn phải tử tế, ngươi nói có phải ta tới trước hay không, ta nói muốn mua hết chỗ rau này trước phải không?”
Tiền Tiểu Đa cũng nóng nảy, con trai huyện lệnh Ngô tự mình đi Trân Tu Lâu đặt một bàn tiệc rượu, nói là chiêu đãi khách quý trong kinh thành, khiến cho nhà bếp hoàn toàn lên cao tinh thần, quyết tâm làm một bàn tiệc khiến cho người khác sáng mắt.
Chưởng quỹ nói, với bối cảnh của huyện lệnh Ngô, có thể khiến hắn coi là khách quý, thân phận nhất định không tầm thường. Trân Tu Lâu nổi tiếng với món ăn có dầu hàu. Nhưng dầu hàu bình thường đều phối hợp với đồ chay, thời tiết này có thể tìm được rau xanh ở đâu chứ? Hắn vốn ôm suy nghĩ xem vận may đến đâu, không nghĩ rằng thật sự có thể gặp được.
Nhưng khiến cho hắn rối loạn chính là mấy loại rau xanh tươi ngon này đã có người nhanh chân giành trước! Cũng may người bán rau là người quen cũ của Trân Tu Lâu, quan hệ không tệ với thiếu gia của bọn họ, lúc này hắn mới nhắm mắt mặt dày, tranh giành với người ta một lần.
Thấy Dư Tiểu Thảo quét mắt nhìn sang, hắn cũng chỉ đành nói thật: “Tiểu cô nãi nãi ơi! Chúng ta cũng cần dùng gấp thật! Khách quý của Ngô huyện lệnh sắp đến lâu rồi!”
Quản gia Diêu vừa nghe thấy, Trân Tu Lâu mua rau là để tiếp khách quý của huyện lệnh Ngô, cũng không ý kiến gì. Chỉ dùng ánh mắt trông mong nhìn cha con Dư Tiểu Thảo, hi vọng bọn họ có thể đưa ra lựa chọn công bằng.
Dư Tiểu Thảo cắn môi dưới, suy nghĩ một lát, nói: “Diêu quản gia, ngày mai mới là thọ yến của lão thái gia các ngươi. Nếu không thì như vậy đi! Mấy loại rau này trước tiên dùng cho bàn tiệc buổi trưa của Trân Tu Lâu. Diêu quản gia ngươi để lại địa chỉ, chúng ta trở về hái một loạt rau mới, buổi chiều đưa qua chỗ các ngươi. Các ngươi thấy thế nào?”
Đạo lý dân không đấu với quan, quản gia Diêu đương nhiên hiểu rõ. Lúc người của Trân Tu Lâu nói ra mục đích mua rau của mình, ông ta đã không ôm hi vọng gì nữa. Nghe Dư Tiểu Thảo nói ở nhà nàng vẫn còn rau củ, tia lửa hi vọng lại cháy lên lần nữa.
Ông suy nghĩ một lát, nói: “Dư tiểu cô nương, cũng không phiền các ngươi đưa tới. Hay là các ngươi chờ một lát, chờ ta trở về lấy xe ngựa, cùng về với các ngươi.”
Để lại địa chỉ? Nếu như các ngươi không đưa rau tới, chúng ta biết đi đâu tìm các ngươi? Nếu mấy loại rau này vẫn còn nhiều, vậy coi như bán cho Trân Tu Lâu một cái ân huệ vậy.
“Được! Diêu quản gia, lát nữa chúng ta chờ ngươi ở cửa sau Trân Tu Lâu!” Khoảng cách giữa thị trấn và thôn Đông Sơn không gần, có thể bớt một lần đi lại, đương nhiên Tiểu Thảo sẽ đồng ý.
Quản gia Diêu gật đầu, bước nhanh rời đi. Phải nhanh lên, chứ người ta mà sốt ruột đi trước, ông đúng là khóc không ra nước mắt!
Tiểu Đa thấy rau củ tới tay, tâm trạng rất tốt. Vừa lúc có người hỏi giá rau, hắn lớn tiếng vẫy tay nói: “Ngại quá vị này! Chỗ rau này đã được Trân Tu Lâu chúng ta mua hết, ngày mai ông tới sớm đi!”
Cũng không cần Dư Tiểu Thảo bảo, hắn rất tự giác vác giỏ rau lên xe lừa. Chờ Dư Tiểu Thảo tay trái dắt lừa con, tay phải xách túi đậu không biết ai đền bù cho nàng, hai trăm, hai trăm rưỡi cân rau củ đã được đặt ngay ngắn trên xe lừa.
Tiền Tiểu Đa cười ha ha nói: “Dư tiểu cô nương, con lừa này của ngươi tốt thật đó, mua mấy lượng bạc vậy?”
Dư Tiểu Thảo dắt lừa đi trên con đường dẫn tới Trân Tu Lâu, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu với Tiền Tiểu Đa đang rất nhiệt tình này. Người này bình thường không nói nhiều, hôm nay vừa mở miệng là y như máy hát vậy, nói nhảm không dừng!
Cũng may Trân Tu Lâu cách đó không xa, chỉ vài phút sau đã đến. Lúc xe lừa dừng ở cửa sau, đại chưởng quỹ nghe được tin tức vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ chạy tới.
“Ôi chao! Đại huynh đệ, Dư cô nương! Các ngươi đúng là sao may mắn của Trân Tu Lâu chúng ta mà! Chỗ rau này xuất hiện còn đúng lúc hơn mưa đó! Mấy người các ngươi, mau dỡ rau xuống!” Thái độ nhiệt tình của đại chưởng quỹ khiến cho người khác không biết phải làm sao.
Sau khi nhìn từng giỏ rau được chuyển vào bếp, mặt đại chưởng quỹ tươi cười như hoa cúc: “Mau đến phòng của Tam thiếu gia nghỉ một lát! Tiểu Đa, mau pha một bình nước trà tốt nhất trong lâu cho Dư huynh đệ và Dư cô nương uống giải khát.”
Đối mặt với sự nhiệt tình của đại chưởng quỹ, Dư Hải cảm thấy không được tự nhiên, chàng xoa xoa tay, nói: “Không cần phiền phức như vậy, chúng ta còn phải trở về…”
“Cũng sắp trưa rồi, nào có đạo lý đói bụng trở về chứ! Tam thiếu gia nhà chúng ta sáng sớm đã đi bến tàu, cũng sắp về rồi. Nếu như hắn biết ta để cha con Dư huynh đệ hai người bụng đói trở về, không phạt ta mới lạ đó! Đi, đi! Nếm thử món ăn đầu bếp Vương mới nghĩ ra!” Đại chưởng quỹ không khỏi phân bua kéo cánh tay Dư Hải, mời hai cha con nàng vào phòng nghỉ chuyên dùng của Chu tam thiếu.
Rời khỏi nhà từ sáng sớm, lại ở chợ bán rau hơn nửa ngày, Dư Tiểu Thảo đúng là có hơi khát. Nàng thổi thổi nước trà, ừng ực uống một hơi, chép chép miệng. Trà này không tệ, rất thơm!
Đại chưởng quỹ nhìn hai cha con nàng như trâu nhai mẫu đơn(1) dùng loại trà ngon mấy chục lượng bạc một lạng như nuốt cả quả táo(2) mà uống, cũng không dám biểu hiện thái độ coi thường, vội vàng rót đầy ly cho hai người. Đại chưởng quỹ Trân Tu Lâu ngày thường chiêu đãi đại quan quý nhân không kiêu căng không siểm nịnh, lúc này lại rất khiêm tốn nói chuyện nhà với hai cha con nàng.
(1)Trâu nhai mẫu đơn: Chỉ những người sử dụng thứ gì đó rất quý giá mà không hề hay biết, coi nó như thứ bình thường.
(2)Nuốt cả quá táo: Ví với việc tiếp thu không có chọn lọc.
Đang nói chuyện, cửa phòng bị đẩy ra, Chu tam thiếu cầm túi giấy dầu đi vào.
“May mắn về đúng lúc, nếu không lại không gặp được hai người!” Chu Tử Húc đưa túi giấy dầu cho đại chưởng quỹ, tiếp tục nói, “Sau năm mới ta bận rộn lo chuyện công xưởng, vốn nghĩ có thể gặp ngươi ở bến tàu, kết quả mỗi lần đều gặp tỷ tỷ sinh đôi của ngươi đi bán đồ kho. Đúng rồi, thương thế của ca ngươi thế nào rồi? Gần đây xưởng chính đang ở thời điểm mấu chốt, ta cũng không thể phân thân đi thăm ca ngươi.”
Dư Tiểu Thảo đặt ly trà trong tay xuống, nhìn túi giấy dầu khá quen mắt trong tay đại chưởng quỹ, nói: “Ca ta đã có thể xuống giường, cảm ơn ngươi đã quan tâm!”
“Sao ngươi nói chuyện khách khí vậy!” Chu Tử Húc thấy ánh mắt Tiểu Thảo tập trung ở túi giấy dầu hắn mới mang về, cười nói: “Đồ kho của nhà ngươi đúng là tuyệt nhất! Đã ăn hai lần, khiến cho ta muốn ngừng cũng không ngừng được! Ta thích nhất mũi heo và tai heo. Nếu như không nói, ai có thể nghĩ đến món ăn ngon như vậy lại dùng nguyên liệu nấu ăn ngày thường người khác không cần để nấu chứ?”
Dư Tiểu Thảo cười nói: “Nếu như Tam thiếu gia thích ăn, lần sau tới ta mang tới cho ngươi là được!”
“Vậy thì tốt quá! Ngươi không biết chứ để mua được chỗ đồ kho này ta đã tốn bao nhiêu công sức đâu, khó khăn lắm mới chen vào mua được vài phần, nghĩ lại thật sự không dễ dàng gì!” Chu Tử Húc nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, thành công chọc cười Dư Tiểu Thảo.
Dư Tiểu Thảo vừa cười vừa nói: “Vì an ủi tâm hồn bị thương tổn của ngươi, bản cô nương đại phát từ bi, tự mình xuống bếp nấu cho ngươi hai món “Tai heo kho” và “Thịt đầu heo dầu cay”, đảm bảo ngươi ăn còn muốn ăn nữa!”
“Được đó, cầu còn không được!” Chu Tử Húc theo Dư Tiểu Thảo vào phòng bếp.
Vì chiêu đãi khách quý từ kinh thành của huyện lệnh Ngô, toàn bộ Trân Tu Lâu bị bao trọn, toàn bộ nhà bếp đều bận rộn vì vị khách thần bí ở trong nhã gian sang trọng nhất.
Thấy Dư Tiểu Thảo đi vào, đầu bếp Vương vừa được thăng chức thành đầu bếp trưởng, mặt đầy tươi cười chào hỏi: “Dư cô nương, đã lâu không thấy! Ta mới nghiên cứu ra một món ăn mới, rảnh rỗi chỉ điểm đánh giá cho ta đi!”
“Vương đại thúc, ngươi là đầu bếp nổi danh lẫy lừng ở trấn Đường Cổ, ta nào dám ở trước mặt ngươi múa rìu qua mắt thợ!” Dư Tiểu Thảo rửa tay, không chút khách khí bắt tay vào làm việc ở phòng bếp.
Hai món ăn ngoài việc phối dầu cay tốn chút thời gian, còn lại đều có sẵn, lại có sự giúp đỡ từ nhà bếp, không lâu sau, “Tai heo kho” và “Thịt đầu heo dầu cay” khiến người khác thèm nhỏ dãi đã làm xong!
Đầu bếp Vương đương nhiên không buông tha cơ hội học hỏi này, dừng việc trong tay, ghi nhớ thật kỹ từng bước phối dầu cay của Tiểu Thảo. Ông không chỉ trắng trợn học trộm, còn không ngừng hỏi: “Dầu đỏ phối để làm tai heo kho, có phải cũng có thể dùng cho những món nguội khác không?”
“Đương nhiên rồi! Với sự thông minh tài trí của đầu bếp Vương, nhất định có thể sáng tạo ra càng nhiều món ăn ngon!” Dư Tiểu Thảo làm xong hai món nguội thì rời khỏi nhà bếp, tránh chậm chễ việc chính của mọi người trong bếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]