Dư Hải sợ đứa con gái gan lớn hơn trời của mình sẽ nói ra yêu cầu không an phận gì đó, vội vàng trả lời thay nàng: "Tiểu nữ tay nghề tầm thường, có thể được đại nhân thưởng thức là phúc của nàng, không đảm đương nổi ban thưởng của đại nhân!"
Thái thượng hoàng lúc này long tâm đang vui vẻ, vuốt bộ râu hoa râm của mình, ánh mắt nhìn về phía Dư Tiểu Thảo giống như một con cáo già đang rình rập con mồi: "Từ trước đến giờ gia nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, nói thưởng thì phải thưởng! Tiểu nha đầu, muốn cái gì cứ việc nói, không có cái gì gia không làm được!"
Dư Tiểu Thảo thấy tính tình lão ngoan đồng của đối phương lại nổi lên, lúc này rõ ràng đã quên vết sẹo đau, lá gan lại to ra rồi, bẹp bẹp miệng nói: "Ngũ gia ngài khoe khoang có hơi quá rồi!"
Thái thượng hoàng dùng ánh mắt ngăn cản thống lĩnh thị vệ đang tức giận, dáng vẻ vẫn cười ha hả: "Nha đầu, ngươi nói một chút, Ngũ gia khoác lác cái gì?"
Dư Tiểu Thảo thấy Ngũ gia cũng không có dấu hiệu nổi giận, cho cha của mình một ánh mắt trấn an, cười đến vô cùng ngây thơ nói: "Ngũ gia, vừa rồi ngài nói ta muốn cái gì ngài cũng có thể thượng cho ta. Thượng Phương Bảo Kiếm trên đánh quân dưới đánh triều thần, có thể tiền trảm hậu tấu, ngài có không? Kim bài miễn tử có thể miễn tội chết ba lần, ngài có không? Như ngọc bội, lệnh bài gì đó ở trên người Hoàng thượng, ngài có không?"
"Tiểu Thảo! Không thể nói bừa!" Dư Hải nghe thấy lời nói của con gái, sắp ngất đi.
Thái thượng hoàng không thèm để ý khoát khoát tay, nói: "Đồng ngôn vô kỵ(1)! Tiểu nha đầu, ngươi đọc sách đến nghiện rồi hả? Đại Minh triều có Thượng Phương Bảo Kiếm, kim bài miễn tử hay sao? Nếu có, Ngũ gia nhất định có thể lấy được cho ngươi!"
(1)Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ nhỏ nói chuyện không biết kiêng kỵ
Dư Tiểu Thảo thấy cha bị dọa sợ đến môi tái mét, cho nên không khiên chiến trái tim nhỏ của cha nữa, nàng ngại ngùng cười, nói: "Đúng mà! Những tiên sinh kể chuyện cổ tích đều nói như vậy mà? Thì ra mấy thứ trong sách đều là lừa gạt người ta!"
"Cũng không nhất định đều là gạt người, trong dã sử từng viết là Long Thủ trượng của Lão Thái Quân có thể trên đánh quân dưới đánh triều thần! Ừ, ừ! Quả thực là có thể đốc thúc bề trên..." Thái thượng hoàng rơi vào trầm tư: Có nên cho tiểu tử thúi kia một chút quản thúc hay không đây?
Hình như huyện lệnh Ngô nhìn ra chuyện gì đang xảy ra, cẩn thận nói: "Ngũ gia! Dã sử dù sao cũng chỉ là dã sử, chưa chắc ăn khớp với sự kiện lịch sử. Hơn nữa, ban cho bề tôi quyền lợi “Trên đánh quân dưới đánh triều thần”, chẳng qua là vì Tống triều hoàng đế rất hiểu tính cách của con cháu mình, cần bề trên đôn đốc và thúc giục. Đương kim Thánh thượng anh minh thần vũ, cần gì phải uổng công vô ích?"
Vỗ mông ngựa thế này! Thái thượng hoàng vui mừng trong lòng, tiểu tử thúi nhà mình mặc dù lúc kế vị không phục, nhưng hắn làm hoàng đế mạnh hơn mình. Dân gian nói mình là Hoàng đế trên lưng ngựa, chỉ thích hợp tranh đấu giành thiên hạ, tiểu tử thúi nhà ông đừng thấy có một đống lớn tật xấu, trông giữ giang sơn thành thạo hơn ông nhiều!
"Tốt lắm, không nói tới những chuyện này làm gì! Tiểu nha đầu, ban thưởng lần này, cuối cùng ngươi có muốn hay là không?" Thái thượng hoàng nhớ về mùi vị của đầu heo kho, con ngươi xoay chuyển.
Dư Tiểu Thảo dưới ánh mắt cảnh cáo của huyện lệnh Ngô và thống lĩnh thị vệ, không dám lỗ mãng, đàng hoàng nói: "Ngũ gia, ngài cứ tùy tiện thưởng chút gì đó đi! Ta không kén chọn!"
"Ha ha! Hay cho câu không kén chọn!" Thái thượng hoàng cười to, nói, “Tiểu nha đầu nhà ngươi thật hợp với tính tình của gia, hay là... Ta nhận ngươi làm cháu nuôi nhé..."
"Không được đâu!"
"Ngũ gia, mong ngài suy nghĩ kỹ..."
Ngô huyện lệnh, Đại tổng quản và Thống lĩnh thị vệ không hẹn mà cùng lên tiếng ngăn cản.
Nói đùa à! Cháu gái nuôi mà Thái thượng hoàng nhận, ít nhất cũng là làm một Quận chúa. Một tiểu nha đầu xuất thân nông thôn, chỉ vì làm được hai đĩa đồ ăn hợp với khẩu vị của Thái thượng hoàng, đã có thể một bước lên trời lên làm Quận chúa. Truyền đi, chẳng phải là để cho người ta lên án hay sao?
Dư Tiểu Thảo đã đoán ra thân phận của Ngũ gia được tám chín phần, làm sao dám làm cháu gái nuôi gì đó của người ta? Vội vàng lên tiếng nói: "Ngũ gia, dân nữ không trèo cao nổi! Hay là thưởng các loại vàng thật bạc trắng một chút, thực tế một chút. Ha ha!"
Chu tam thiếu vừa đi vào từ bên ngoài, trùng hợp thấy dáng vẻ mặt dày muốn ban thưởng của Dư Tiểu Thảo, buồn cười hơn là, hết lần này tới lần khác lại cảm thấy rất đáng yêu.
Thái thượng hoàng cảm thấy mình nhận một đứa cháu gái nuôi có gì đáng giá ngạc nhiên đâu chứ? Vì sao đều phản đối vậy? Đấy! Nhìn mà xem! Làm hoàng đế cũng không thể tiêu dao tự tại. Bây giờ không làm hoàng đế nữa, tại sao vẫn không được tự do chứ!
Ông chặn lại một cỗ tức giận, nhìn nhìn trên người mình, tiện tay tháo ngọc bội Dương Chi bên hông xuống, đưa tới cho Dư Tiểu Thảo, nghiêm mặt nói: "Thưởng ngươi, cầm đi chơi đi!"
"Đa tạ Ngũ gia! Dân nữ nhất định sẽ lấy ngọc bội này làm bảo vật truyền gia, truyền trai không truyền gái, để cho con cháu đời sau sẽ luôn luôn ghi nhớ ân huệ của Ngũ gia!" Woa! Woa! Phát tài lớn rồi! Ngọc Dương Chi chính gốc đấy! Nếu như ở hiện đại, chắc chắn sẽ có giá trị liên thành!
Thái thượng hoàng lập tức bị nàng chọc cười, mây đen trên mặt tản đi, cười nói: "Vẫn là tiểu nha đầu ngươi biết nhìn hàng! Đây chính là Dương Chi tử ngọc thứ thiệt, làm bảo vật truyền gia tuyệt đối không ai dám chế giễu! Được rồi, tiểu nha đầu! Công thức làm thịt đầu heo kho của ngươi, không phải là công thức bí truyền không truyền ra ngoài chứ?"
"Ngũ gia, nếu như ngài không chê món kho của dân nữ kỹ thuật tầm thường, dân nữ nguyện ý hiến tặng công thức cho Ngũ gia ngài!" Công thức cho dù có quý giá, cũng không thể chống lại một miếng bội được Dương Chi ngọc! Hơn nữa, người quyền quý nhìn trúng công thức của ngươi, muốn giấu giếm cũng phải suy xét thật kỹ mới được!
"Nhưng mà... Sau này dân nữ còn có thể bán món kho hay không?" Dư Tiểu Thảo không muốn buông tha thị trường bến tàu, mặc dù không kiếm được nhiều tiền nhưng đã giúp các nàng vượt qua thời khắc khó khăn nhất.
Thái thượng hoàng cười nói: "Ngươi bán món kho của ngươi! Ngũ gia ta cũng không lấy công thức của ngươi để làm ăn!"
Dư Tiểu Thảo cầm giấy bút lên, mới nhớ tới mình sẽ không biết viết chữ phồn thể. Nhưng mà, thật may là thân chủ là một người không biết chữ. Nàng lúng túng cầm bút lông, dùng ánh mắt xin giúp đỡ cười “ha ha” nhìn Chu tam thiếu.
Chu Tử Húc hiểu ý nhận lấy giấy bút, đầu ngọn bút chấm chấm mực, nhìn Tiểu Thảo một cái. Tiểu Thảo lập tức tỉ mỉ đọc ra nguyên liệu cần thiệt và thứ tự chế biến đầu heo kho ra. Chữ của Chu Tử Húc mặc dù hơi có vẻ non nớt, nhưng cũng đã có chút khí chất, có thể nhìn ra là đã luyện tập khổ cực một trận.
Thiếu gia của Chu gia, ba tuổi vỡ lòng, năm tuổi chấp bút. Tuổi của Chu tam thiếu không lớn lắm, cũng đã luyện chữ tám chín năm rồi. Bản lĩnh không tầm thường!
Thái thượng hoàng cầm công thức kho thịt, cười đến tít mắt. Ông phân phó Đại tổng quản cất giữ thật tốt, rồi nháy mắt với ông ta, nói: "Công thức nấu ăn này, chúng ta cũng không muốn lấy của ngươi mà không trả tiền! Lưu tổng quản, lấy ba trăm lượng bạc ra, coi như là chúng ta mua lại!"
Hôm nay, trái tim của Dư Hải đập nhanh giống như còn thuyền nhỏ gặp sóng gió, lên lên xuống xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào nơi vạn kiếp bất phục. Kết quả cuối cùng ngược lại làm cho chàng trơ mắt nghẹn họng.
Con gái út gan to bằng trời này của mình giống như được thần tiên che chở vậy, lời nói to gan vừa rồi kia chẳng những không có chọc giận quý nhân, ngược lại còn được ban thưởng giá trị không rẻ. Công thức kho thịt, lại kiếm được một số tiền lớn. Chẳng lẽ, con gái nhà mình thật sự được Thần Tài điểm hóa như nàng nói hay sao?
Tiễn khách quý đi, vẻ mặt Chu Tử Húc nhìn chằm chằm Dư Tiểu Thảo với vẻ khó lường hồi lâu. Làm Dư Tiểu Thảo tưởng là trên mặt mình dính cái gì đó kỳ lạ, còn cầm tay áo lau mạnh, thấy không có gì thì buồn bực hỏi: "Tam thiếu, ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
"Ta càng ngày càng không hiểu rõ ngươi! Có lúc, cảm giác ngươi đem lại cho ta, giống như một em gái nhỏ nhà bên cạnh, có một tay nghề nấu nướng giỏi; Có lúc, lại làm cho người ta không đoán ra được, giống như không có chuyện gì ngươi không thể giải quyết! Ngươi nói thật với ta, chẳng lẽ ngươi được cha mẹ nhặt được từ ngoài về à? Thật ra thì, ngươi là một thiên kim thế gia thất lạc dân gian phải không?" Đầu óc Chu Tử Húc suy nghĩ sâu xa, không tự chủ được hỏi.
Dư Tiểu Thảo trợn tròn đôi mắt sáng trong, hung hăng liếc hắn một cái, tức giận nói: "Ngươi mới là nhặt được đấy! Ta là thiên kim hàng thật giá thật của Dư gia, không tin, cha ta ở đây, ngươi hỏi ông đi!"
Dư Hải cũng trợn mắt giống như ánh mắt của con gái, ồm ồm nói: "Thảo Nhi nhà ta là ruột thịt của ta và mẹ nó! Sao có thể là nhặt được? Chu công tử thật biết nói đùa!"
Chu Tử Húc cũng cảm thấy mình có chút thất lễ, cười theo nói: "Là ta lỡ lời! Nhưng mà, Dư thúc, tổ tiên của Dư gia khác ngươi không phải là thế gia quý tộc sa sút gì đó chứ? Hoặc là, là ngự trù của tiền triều?"
Dư Hải lắc đầu một cái, khẳng định nói: “Dư gia chúng ta tám thế hệ bần nông, đều lấy bắt cá làm ăn sinh sống, căn bản không hề có chút quan hệ với thế gia gì đó! Về phần tài nấu nướng của Thảo Nhi nhà ta chỉ có thể nói là nó rất có thiên phú, rất nhiều công thức đều là tự nó nghĩ ra!"
Chu Tử Húc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một bé gái chưa tới chín tuổi nhà người ta, có thể ăn no đã là không tệ rồi, sao có thể nghĩ ra được công thức làm món kho dùng hương liệu phức tạp như vậy được đây?
Dư Tiểu Thảo thấy Chu tam thiếu lần nữa tỉ mỉ quan sát mình, trong ánh mắt đều là chữ không tin tưởng. Nàng nhún nhún vai, nói: "Nếu như ta nói, mấy công thức này đều là ta được điểm hóa ở trong mộng, huynh có tin hay không?"
Chu Tử Húc thế nhưng gật đầu một cái, quả quyết nói: "Tin, tại sao lại không tin?"
Dư Tiểu Thảo sửng sốt, nhoẻn miệng cười: "Vậy không phải được rồi sao? Có lẽ là thực thần trên trời hay là thần bếp gì đó thấy Dư Tiểu Thảo ta thiên phú hơn người, trỗi dậy lòng yêu nhân tài, cho nên mới vào trong mộng điểm hóa cho ta đó!"
Chu Tử Húc nhíu nhíu mi. Dư Tiểu Thảo ở trong lòng hắn càng lộ vẻ thần bí.
Được rồi, trở lại chuyện chính: "Tiểu Thảo, công thức thịt đầu heo kho đó, Trân Tu Lâu chúng ta cũng mua nhé! Sau này mọi người trừ làm trong nhà, cũng đừng nói cho người khác biết nữa! Ừm, đây là ngân phiếu ba trăm lượng, muội cất đi!"
"Công thức ta đã bán một lần rồi, một thứ sao có thể bán cho hai bên? Được ở chỗ quý nhân kia chỉ mua để nấu cho mình ăn, cũng không hạn chế người khác có bán nó hay không! Nếu như ngươi cảm thấy nó có ích thì cứ lấy đi đi!”
Dư Tiểu Thảo cũng không phải là người thấy tiền sáng mắt, đối với nàng mà nói, bạc có nhiều hơn nữa cũng không bằng một người bạn chí cốt sẽ xuất hiện lúc mình gặp nguy hiểm. Mà Chu tam thiếu, nhìn thấy trước mắt, đáng giá kết giao!
Chu tam thiếu càng bội phục Dư Tiểu Thảo hơn. Theo hắn thấy, cái mà hiện tại Dư gia thiếu nhất, chính là tiền bạc. Mặc dù việc làm ăn trên bến tàu không tệ, nhưng dù sao cũng chỉ là làm ăn nhỏ mà thôi, một ngày quá lắm chỉ kiếm được trăm mấy văn tiền.
Ba trăm lượng bạc, các nàng bán món kho ở bên tàu mấy năm cũng chưa chắc đã có thể kiếm được. Mà Tiểu Thảo lại nói từ chối là từ chối, giống như đó không phải là ba trăm lượng mà chỉ là ba văn tiền vậy. Người bạn trọng nghĩa khinh tài như vậy, đi đâu tìm đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]