Chương trước
Chương sau
"Thê tử, thê tử! Lần này ta thật sự sẽ sửa đổi!" Vương Nhị Cẩu thấy vợ mình mang dáng vẻ quyết tâm, chỉ thiếu không quỳ xuống thôi, hắn ta vẻ mặt cầu xin nhỏ giọng nói, "Ta không phải vì thấy nàng mang thai vất vả, ăn gì cũng không có mùi vị hay sao? Cho nên... Muốn hái một quả dưa hấu, cho nàng nếm thử..."

Trong tròng mắt như tro tàn của vợ Nhị Cẩu có ánh sáng nhẹ nhàng lóe lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi đúng là có tiền đồ! Dưa hấu trộm được, ta có thể ăn sao?"

"Ta sai rồi, lần này ta thật sự biết lỗi rồi. Thê tử nàng tha thứ cho ta một lần cuối cùng thôi!" Nhị Cẩu Tử thấy vợ còn chịu để ý tới mình thì liều mạng nói xin lỗi, hy vọng có thể được tha thứ. Lần này hắn ta thật sự hối hận rồi!

Vợ Nhị Cẩu hít mũi một cái, nói: "Ngươi xin lỗi với ta làm gì, ta cũng không thiệt hại cái gì. Người mà ngươi nên nói xin lỗi hẳn là Dư nhị ca mới phải! Năm nay mưa ít, hai huynh muội Tiểu Sa và Tiểu Thảo phải gánh từng gánh nước để tưới ruộng dưa, có bao nhiêu vất vả không phải ngươi không nhìn thấy. Người mà ngươi nên nói xin lỗi, hẳn là hai huynh muội bọn họ! Cả nhà Dư nhị ca trồng dưa hấu là vì cái gì? Người mà ngươi nên nói xin lỗi, hẳn là bọn họ, chứ không phải ta!"

"Phải, phải, phải! Thê tử nàng đừng nóng giận, ta nói xin lỗi, ta lập tức nói xin lỗi!" Lúc này Vương Nhị Cẩu hoàn toàn biến thành thê nô, vợ nói đông hắn ta tuyệt đối không dám nói tây.

Vương Nhị Cẩu mang theo áy náy không dám nhìn mọi người Dư gia, cúi thấp đầu nhỏ giọng rất thành khẩn nói: "Dư nhị ca, xin lỗi! Huynh đệ trong lúc ngu muội trộm dưa hấu nhà huynh... Quả dưa hấu này, ta bằng lòng bồi thường thiệt hại của mọi người. Xin tha thứ cho ta..."

Dư Hải đi tới, vỗ vỗ vai hắn ta, nói: "Ta hiểu tâm trạng của ngươi! Lúc nhị tẩu ngươi mang thai Tiểu Sa khẩu vị cũng rất không tốt, khi đó ta nửa đêm lén lén lút lút lên núi săn thú chỉ vì để nhị tẩu ngươi có canh gà uống. Đàn ông biết thương vợ mới là đàn ông đích thực! Nhưng sau này nếu vợ ngươi muốn ăn dưa hấu thì cứ mở miệng, đừng làm vợ ngươi đau lòng nữa. Đi đi, dỗ dành vợ ngươi cho tốt, cúi đầu trước mặt vợ cũng không có gì là mất mặt!"

Dư Tiểu Thảo không nhịn được bật cười. Lòng thương vợ của cha đều thể hiện qua hai ba câu nói này cả rồi. Xem ra, chàng bị vợ quản nghiêm là chắc chắn rồi.

"Thảo Nhi về rồi? Bà nội con không làm khó con chứ?" Dư Hải nghe thấy tiếng cười của con gái, gương mặt già nua nóng lên, nhưng vẫn quan tâm dò hỏi.

Phòng Tử Trấn cười càng lớn hơn, nói: "Có ta ở đây, ai dám ức hiếp con gái của ta? Nhưng mà lão đệ à, không nhìn ra ngươi còn là một tên thương vợ đấy! Ngươi nói đúng! Thương vợ không mất mặt!" Được! Lại thêm một người chồng không có uy rồi!

Tiểu Thảo không ngừng cười trộm, Phòng Tử Trấn bị nàng cười đến ngại ngùng, nhẹ nhàng gõ lên đậu nàng một cái, sau đó lại đau lòng lấy tay sờ sờ.

Tiểu Thảo nói với vợ chồng Vương Nhị: "Sau này muốn ăn dưa hấu cứ tìm ta! Quả dưa hấu này còn chưa chín đâu, ăn không ngon! Đến đây, nếm thử dưa hấu nhà ta hái một chút đi!"

Vương Nhị Cẩu đã sớm ngửi được hương vị ngọt ngào, len lén nuốt nước miếng một cái, nói: "Ta sẽ không ăn! Cho thê tử ta nếm thử hai miếng... Ai u!" Vương Nhị Cẩu đáng thương, lại bị vợ hắn ta véo một cái.

Dư Tiểu Thảo đưa cho hắn ta hai miếng dưa hấu vừa cắt xong, cười nói: "Nhị Cẩu thức, dưa hấu này tính hàn, phụ nữ có thai không thể ăn nhiều. Nếu không sẽ dễ bị động thai!"

Vương Nhị Cẩu vừa nghe thấy vậy thì mặt lập tức trắng bệch, hắn ta thiếu chút nữa đã hại vợ mình, thật là đáng chết! Hắn ta lại lần nữa trịnh trọng thể hiện sự áy náy với Dư gia, bày tỏ sau này tuyệt đối sẽ không đụng đến dưa hấu trong ruộng của bọn họ nữa!

"Nhị Cẩu thúc! Dưa hấu nhà bọn ta sắp chín rồi, thúc có hứng thú muốn chia một ít lên thị trấn hay bến tàu bán không?" Dư Tiểu Thảo nghĩ thấy nhà mình ít người, có công cụ ăn gian là nước linh thạch, sản lượng dưa hấu chắc chắn sẽ không thấp. Rượu ngon cũng sợ ngõ hẻm sâu, năm đầu tiên bán ra trong lòng nàng cũng không chắc chắn lắm. Không thể để dưa hấu trồng ra xong rồi thối rữa trên mặt đất có đúng không?

"Chia? Cháu gái tốt, lời cháu nói có ý gì?" Trong lòng Vương Nhị Cẩu mơ hồ có chút mong đợi, ánh mắt lấp lánh nhìn Dư Tiểu Thảo.

Dư Tiểu Thảo cười một tiếng với hắn ta, nói: "Chúng ta bán thấp hơn giá thị trường một phần cho thúc, thúc bán theo giá thị trường trên thị trấn, thu được lợi nhuận chênh lệch giá."

Trong mắt Vương Nhị Cẩu mang theo vẻ kích động và hưng phấn, hắn ta chần chờ nói: "Cháu gái, cháu cũng biết tình hình trong nhà ta đó, trong thời gian ngắn e rằng không thể lấy ra nhiều tiền nhập hàng như vậy..."

"Không sao, mấy lần đầu thúc lấy hàng ở nhà chúng ta trước, bán xong rồi tính tiền với chúng ta sau." Giá một xe dưa hấu, quả thực không phải người như Vương Nhị Cẩu có thể mua nổi, Dư Tiểu Thảo cũng nghĩ tới vấn đề này.

Vương Nhị Cẩu run môi, nhẹ giọng nói: "Cháu... Cháu tin ta sao?"

"Có gì không thể tin được chứ? Cha ta nói, người thương vợ không phải người xấu!" Dư Tiểu Thảo trêu ghẹo chớp chớp mắt với hắn ta, nói, "Hơn nữa, không tin thúc, nhưng có thể không tin Vương thẩm sao?”

Ánh mắt vợ Nhị Cẩu ươn ướt, luôn miệng nói cám ơn. Không ai biết nàng ta gả tới đây có bao nhiêu vất vả. Chỉ quản lý một tên đàn ông chơi bời lêu lổng đã tốn gần hết tinh lực của nàng ta rồi, ngoài ra chuyện trong nhà ngoài nhà không có nàng ta cũng không được. Ai cũng nói nàng ta giỏi giang, nhưng nếu như có một người chồng có thể dựa vào, nàng ta cần gì phải vất vả cả ngày cả đêm như vậy?

"Nhị Cẩu! Lần này ngươi phải làm cho thật tốt! Đây là cả nhà Dư nhị ca tin tưởng và giúp đỡ chúng ta, ngươi cũng không thể phụ lòng bọn họ nữa! Nếu như, nếu như lần này ngươi lại làm chuyện bất chính, vậy ta coi như..."

Vương Nhị Cẩu vội vàng cầm tay vợ, nói: "Thê tử, nàng yên tâm! Nếu như lần này Vương Nhị Cẩu ta làm không ra gì, ta cũng không mang họ Vương nữa! Đứa bé sinh ra cũng mang họ nàng!"

Cha mẹ Vương Nhị Cẩu đều đã mất, trong nhà chỉ có một đứa con duy nhất là hắn ta, lúc cha hắn ta sắp chết nắm chặt tay hắn ta không chịu nhắm mắt, cho đến khi hắn ta thề sẽ lấy vợ sinh con thì mới chịu nhắm mắt, vì vậy hắn ta đặc biệt cố chấp với chuyện nối dõi tông đường. Cho nên, khi hắn ta nói ra chuyện để con mang họ vợ, cũng đủ để chứng minh quyết tâm của hắn.

Tiễn vợ chồng Vương Nhị Cẩu cảm động đến rơi nước mắt đi, cả nhà Dư Tiểu Thảo bao gồm Phòng Tử Trấn, bắt đầu thưởng thức dưa hấu ngọt.

Cuối mùa xuân, vì có nước linh thạch tưới nhuần, dưa hấu của Dư gia chín khả sớm. Nói cách khác, dưa hấu của ngoại ô kinh thành quá lắm chỉ mới nở hoa kết quả, mà dưa hấu của Dư gia đã có thể lục tục đưa ra thị trường, trái cây mùa hè mới mùa xuân đã chín, tuyệt đối chính là trái cây trái mùa chứ còn gì nữa!

Kiếp trước dưa hấu động một tí là hơn mười mấy hai mươi cân, không có hiếm lạ gì. Dư Tiểu Thảo cũng không biết dưa hấu lúc này lớn nhất chỉ có mười cân đã không tệ rồi. Hơn nữa dưa hấu cổ đại, thịt bên trong đỏ trắng xen lẫn, chỗ màu trắng không thể ăn được, một quả dưa hấu ít nhất cũng phải bỏ hơn phân nửa.

Còn dưa hấu của Dư gia đã được nước linh thạch cải tiến, gần như không khác dưa hấu hiện đại là mấy, bộ phận màu trắng không thể ăn đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại thịt dưa đỏ tươi.

Trong tất cả mọi người ngồi ở đây chỉ có duy nhất Phòng Tử Trấn thần kinh còn thô hơn thắt lưng là đã từng ăn dưa hấu, làm sao để ý dưa hấu lớn lên như thể nào? Dưa hấu hắn ăn bình thường đều là bộ phận ruột dưa đã được người làm lấy ra rồi đưa đến trước mặt. Đây cũng là lần đầu tiên Phòng Tử Trấn ăn dưa hấu được cắt thành từng khối.

Hắn một khối dưa hấu thật dày, miệng há to hết cỡ cắn xuống một cái, nước trái cây trong veo chảy ra trong miệng, ngọt ngào, lành lạnh, hoàn toàn chính là thần khí giải khát đối với người đang khát nước.

"Ngọt! Thật ngọt! Ngon hơn gấp trăm lần dưa hấu trước kia ta ăn!" Phòng Tử Trấn không tiếc lời khen ngợi, một nguyên nhân rất lớn là: Ruộng dưa là do con gái nuôi của hắn đề nghị trồng, dưa hấu cũng do tiểu cô nương tự tay chăm sóc. Nhưng mà, dưa hấu này thật sự ăn ngon!

Dư Tiểu Thảo đưa thêm cho Dư Hải và Liễu thị một miếng, lúc này, Tiểu Thạch Đầu đã gấp đến không nhịn được cầm một miếng lên tay, liếm liếm môi, một dáng vẻ đáng yêu muốn ăn mà không nỡ ăn.

Tiểu Thảo sờ cái đầu nhỏ của cậu bé một cái, cũng cầm lên một miếng khẽ cắn một hớp nhỏ, tỉ mỉ nhai kỹ, không kìm lòng nổi thốt ra một tiếng thở dài thỏa mãn: "Thật là ngọt..."

Tiểu Thạch Đầu cũng học theo dáng vẻ của nhị tỷ, cắn ra một cái trăng lưỡi liềm nhỏ trên miếng dưa hấu, đôi mắt to đáng yêu liền cong lên. Chất lỏng của dưa hấu chảy dọc theo khóe miệng cậu bé, bị cậu bé dùng đầu lưỡi phấn hồng liếm về.

Người của Dư gia bình thường ngay cả đường cũng không mua nổi, ăn được trái cây vừa ngọt vừa nhiều nước như vậy, vừa ăn vừa thán phục.

Phòng Tử Trấn nhanh chóng ăn xong một miếng, để vỏ dưa xuống trước mặt Tiểu Bào Tử đang giương mắt nhìn bọn họ, lại bắt đầu ăn miếng thứ hai. Tiểu Bào Tử vội vàng cúi đầu, ăn được ruột xanh của vỏ dưa thì bắt đầu gặm ngon lành.

Tiểu Bào Tử nuôi hơn nửa năm, không biết vì sao gần như không lớn lên, vẫn là một con vật nhỏ như vậy. Người Dư gia bận rộn, Tiểu Bào Tử chủ yếu đều là nuôi thả, đói thì ăn lá cây lúc hái rau rơi xuống, khát thì tới uống nước trong chén nước của mình. Bên trong nước linh thạch loãng mà Tiểu Thảo chuẩn bị cho nó, thường xuyên thu hút một vài con chim tới cướp nước uống với nó.

Lúc Tiểu Bào Tử nhàm chán cũng sẽ chạy ra sân, đi bộ gần gần nhà cũ. Đứa trẻ của Tiền gia và Chu gia đều rất thích nó, chơi đùa với nó, có lúc còn ôm nó vào trong ngực. Tiểu tử kia còn rất tinh ranh, còn có thể cảm nhận được người khác có ý xấu với nó hay không. Gặp được Tiền Vũ hay chơi với nó, nó sẽ rất ngoan ngoãn cho cậu ôm, có lúc còn liếm liếm lòng bàn tay của cậu. Nếu như gặp người có ý xấu muốn bắt nó, nó sẽ chạy giống như một trận gió, cho dù là một người đàn ông trưởng thành giỏi chạy nhanh cũng đừng hòng bắt được nó.

Tiểu Bào Tử thích nhất là chơi với một con sủng vật khác của chủ nhân... mèo vàng nhỏ, chơi đùa với nhau. Trên người mèo con nho nhỏ mang theo hương vị nó yêu thích. Bình thường, mèo con sẽ nằm trên đầu nó ngủ gà ngủ gật, còn nó sẽ ngoan ngoãn thẳng cổ, nâng mèo con theo đi dạo từ từ. Không nhìn kỹ còn tưởng rằng trên đầu Tiểu Bào Tử đang đeo một cái mũ màu vàng ấy, rất là thú vị!

Lúc này, Tiểu Bào Tử đang gặm vỏ dưa ngon lành. Tiểu Thạch Đầu thấy sủng vật yêu quý cũng thích ăn dưa hấu, lập tức để lại một tầng thịt đỏ thật dày trên vỏ dưa, còn dùng dao nhỏ gọt bỏ vỏ xanh, tỉ mỉ cắt thành miếng nhỏ, bỏ vào trong chén chuyên dụng của nó.

Nếu như là trước kia, trong nhà chắc chắn sẽ có người nói cậu lãng phí. Hồi vừa mới tách ra, cả nhà đến ăn cũng ăn không đủ no, đừng nói chỉ là chia bớt đồ ăn cho Tiểu Bào Tử ăn. Khi đó, Tiểu Bào Tử cũng không kén ăn, cho cỏ khô cũng ăn, cho lá khô cũng ăn luôn, điều kiện trước tiên là bên trong phải trộn lẫn nước linh thạch. Bây giờ, điều kiện gia đình tốt hơn, cũng không có ai sẽ vì một ít ruột dưa mà đi trách móc trái tim yêu thương của con trai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.