Chương trước
Chương sau
Dư Tiểu Thảo có một rương chuyên để quần áo, mặc tới năm sau cũng không hết. Trong hộp để trang sức nhỏ của nàng, cũng sắp không chứa nổi mấy trang sức đẹp đẽ độc đáo lại rất quý giá rồi. Có một lần, Chu San Hô tới nhà nàng chơi, thấy nàng quên dọn hộp trang sức, hâm mộ đến nước miếng cũng sắp chảy ra.

Những thứ này lại đều là do cha nuôi đưa, cũng không thể tặng người ta được, nàng thì không phải tiểu cô nương thật sự, không thích mấy thứ đồ trang sức này lắm. Những thứ đồ trang sức như trâm cài, vòng tay, hoa tai này, chỉ có thể nằm yên trong hộp trang sức.

Chu tam thiếu thấy Phòng Tử Trấn đi ra sân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiến tới trước cửa phòng bếp, vừa muốn nói gì đó lại bị Dư Tiểu Thảo sai bảo làm việc: "Đi! Đi lấy mấy viên bùn tròn tròn trên giường đất ở tây phòng tới đây..."

Chu Tử Húc ngoan ngoãn nghe lệnh, bưng sáu bảy quả trứng muối tới, thấy lớn nhỏ trứng gà cũng có trứng vịt cũng có. Dư Tiểu Thảo trợn mắt nhìn hắn một cái, trách mắng: "Huynh ngốc à! Đây rõ ràng là hai loại trứng muối mà. Đi lấy thêm đi, mỗi loại lấy sáu quả!"

"Muội nói lấy viên bùn tròn tròn, cũng không nói viên bùn tròn tròn loại nào..." Chu Tử Húc ủy khuất bĩu môi, nhưng cũng không dám phản kháng, lại đi lấy thêm mỗi loại vài quả.

"Gõ nhẹ viên bùn tròn trên đất một cái, lột bỏ lớp bùn bên ngoài ra. Cẩn thận đừng làm bẩn trứng muối bên trong!" Dư Tiểu Thảo thấy dáng vẻ không quá đáng tin của hắn, không nhịn được dặn dò.

Ánh mắt Chu Tử Húc sáng lên, vô cùng hăng hái nhìn viên bùn tròn trên tay, cẩn thận bỏ lớp bùn bên ngoài, lộ ra vỏ trứng bên trong. Hắn cầm một quả lên tỉ mỉ quan sát, hỏi Dư Tiểu Thảo: "Đây là nguyên liệu nấu ăn cần để nấu cháo trứng muối thịt nạc mà Phòng đại nhân nói à? Vì sao phải bọc lại bằng bùn? Vì sao trứng muối không cần luộc đã cắt ra? Vì sao..."

Dư Tiểu Thảo cũng sắp bị hắn phiền chết r, trợn mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ở đâu ra nhiều vì sao vậy? Huynh là “Một vạn câu hỏi vì sao”à?"

Chu Tử Húc nghe không hiểu, cười hì hì: "Không có nhiều như vậy, chỉ mấy cái vì sao thôi mà! Tiểu Thảo, miến trong thịt heo chưng miến là gì? Giống như trứng muối, là nguyên liệu nấu ăn muội mới nghĩ ra sao?"

Dư Tiểu Thảo lấy một ít miến kích thước không đều nhau trong ngăn kéo ở phòng bếp ra, ngâm bằng nước ấm. Chu Tử Húc tung ta tung tăng chạy tới, ngồi xổm xuống cầm một sợi miến lên cẩn thận nghiên cứu. Tiểu Thảo không nhìn thấy hắn ngồi đó, vừa xoay người thiếu chút nữa đã ngã nhào. Nếu như không phải có Chu Tử Húc làm đệm lưng, nói không chừng nàng đã ngã vào trong chậu nước rồi.

"Huynh đúng là một tên cản trở, mau đi ra ngoài cho ta! Nếu còn làm cản trở ta nấu cơm nữa, buổi trưa trở về bến tàu ăn một mình đi!" Dư Tiểu Thảo tức giận, một tay chống nạnh, một tay giơ dao cắt thịt, dáng vẻ đằng đằng sát khí, dọa Chu tam thiếu sợ đến trái tim run rẩy.

Chu Tử Húc vội vàng trốn vào một góc bếp, đáng thương ngồi ôm đầu gối. Hắn thả vào trong lò một cây củi, dè dặt nói: "Ta... Ta giúp nhóm lửa, cũng không được sao?"

Dư Tiểu Thảo vừa cắt thịt ba chỉ béo gầy vừa phải, vừa liếc mắt nhìn hắn một cái, không tin tưởng nói: "Chu đại thiếu gia, huynh biết nhóm lửa sao?"

"Ta không phải Chu đại thiếu, ta thứ ba..." Chu Tử Húc giống như cô vợ nhỏ bị ức hiếp, giương mắt nhìn vẻ mặt của nàng. Nghe vậy, vội bỏ vào trong lò mấy bó củi to, miệng nói, "Nhóm lửa có gì khó? Không phải bỏ củi vào là được sao?"

Hắn liên tục nhét vào mấy bó củi, thiếu chút nữa dập tắt lửa, trong phòng bếp giống như hiện trường vụ cháy, khói bốc lên dày đặc, hai người trong phòng bếp bị sặc ho đến trời long đất lở.

Tiểu Liên từ bến tàu chạy về, vừa vào cửa thấy từng trận khói dày đặc, còn tưởng rằng cháy rồi, bước nhanh xông tới, mới phát hiện là Chu tam thiếu gây họa.

Nàng ấy dở khóc dở cười rút một nửa củi trong lò ra, để tay lên miệng thổi thổi, lửa dần dần cháy lớn lên. Nhưng mà, khói dày đặc trong phòng bếp cũng không thể tan nhanh như vậy.

Dư Tiểu Thảo bị khói hun đến cả mặt đầy nước mắt nước mũi, nàng đá tên đầu sỏ một cước, nói: "Xem chuyện tốt huynh làm đi! Huynh muốn ngạt chết ta à!"

Tiểu Liên vội kéo em gái đang bùng nổ lại, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Muội muội, muội cũng vậy! Chu tam thiếu là khách của chúng ta, sao muội có thể sai hắn đốt lửa chứ? Hắn cơm bưng nước rót, nhìn chỗ nào giống người biết nhóm lửa?"

Dư Tiểu Thảo dùng mu bàn tay lau mắt một cái, đôi mắt đỏ giống như thỏ, nàng hung ác trợn mắt nhìn Chu tam thiếu ho khan không dứt một cái, nói: "Ai bảo hắn đi nhóm lửa? Là tự hắn rảnh rỗi sinh nông nổi thì có!"

Chu Tử Húc mặt đầy ủy khuất: "Không phải vì ta muốn giúp muội sao?"

"Giúp ta? Ta thấy càng giúp càng bận thì có! Được rồi, ngươi ra kia ngây ngốc hóng mát đi!" Dư Tiểu Thảo dùng ánh mắt chê bai, nhìn hắn một cái.

Rất lâu sau khói trong phòng bếp mới tản đi. Dư Tiểu Thảo tay chân nhanh nhẹn làm bốn mặn một canh, số lượng cũng vừa đủ. Trong đó, có "Thịt heo chưng miến" cùng "Cháo trứng muối thịt nạc" mà Phòng Tử Trấn đích thân chọn, ngoài ra còn xào thêm gan heo, làm một đĩa "Địa tam tiên*", trứng muối cắt và nêm giấm tỏi.

*Địa tam tiên: một món xào gồm cà tím, ớt xanh và khoai tây

Chu Tử Húc từng ngụm từng ngụm uống cháo trứng muối thịt nạc, hoàn toàn không dừng lại được. Mùi thơm đặc sắc của trứng muối cùng với cháo thịt thơm nồng, kết hợp với nhau lại càng ngon hơn, ăn vào đặc sệt trơn trượt. Thật sự ăn ngon đến không thể ngừng được!

Phòng Tử Trấn ghét bỏ nhìn tướng ăn của hắn, còn có thiếu gia Tiền gia nữa, thật là giống như dân đói tám trăm năm chưa ăn cơm vậy. Tiểu tử thối! Cháo trứng muối thịt nạc là lão tử gọi, muốn cướp với lão tử hả, không có cửa đâu!

Phòng Tử Trấn sì sụp sì sụp uống một chén rồi một chén, giống như đang thi đấu với ai vậy. Một nồi cháo trứng muối thịt nạc, những người khác chỉ ăn được một chén nhỏ, còn lại đều chui vào bụng Phòng Tử Trấn và Chu Tử Húc.

Uống liên tục ba chén cháo, Chu Tử Húc sờ sờ cái bụng căng tròn, lại đưa móng vuốt về phía thịt heo chưng miến. Hắn gắp một sợi miến, nâng đũa lên thật cao, phát hiện một đầu miến khác vẫn còn ở trong đĩa. Hắn có chút ngượng ngùng nhìn nhìn xung quanh, có chút bất đắc dĩ đứng lên, nâng cao tay, mới gắp được hết sợi miến.

Để miến vào trong chén mình, Chu Tử Húc thấy mọi người đều đang nhìn hắn, có chút ngại ngùng gãi đầu một cái, nói: "Miến quá dài, khó gắp..."

Phòng Tử Trấn từng ăn miến hai lần tự nhận là có kinh nghiệm, gắp lên hai sợi miến quấn trên đũa, rất dễ dàng gắp sợi miến thật dài vào trong chén của mình, còn dương dương đắc ý nhìn Chu Tử Húc một cái.

Thịt heo chưng miến là món ăn điển hình của phương Bắc, có một câu vè: Thịt heo chưng miến, thèm ăn đến chó sói rú gào! Có thể thấy hương vị của món ăn này ngon tới cỡ nào! Trong sợi miến trong suốt dai dai thấm đầy mùi thịt nồng đậm, mùi vị kia không ai có thể khước từ. Chu tam thiếu ăn ngon đến không thể ngừng được!

Bữa cơm này ăn rất sôi nổi, thức ăn chuẩn bị phong phú gần như đều bị quét sạch. Hai người Phòng Tử Trấn và Chu tam thiếu giống như đang thi đấu, dạ dày no đến sắp nổ tung. Dư Tiểu Thảo dùng nước linh thạch nấu sơn tra dại cho hai người bọn họ tiêu thực, tránh để no đến khó chịu.

Phòng Tử Trấn sờ sờ cái bụng căng no, thỏa mãn nói: "Khuê nữ của ta nấu cơm quá ngon, hoàn toàn không dừng lại được. Lần trước trở lại kinh thành, mẹ nuôi của con cũng nói ta mập rồi."

Chu tam thiếu lại nhìn thấy cơ hội làm ăn từ miến và trứng muối, hắn ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, nói: "Tiểu Thảo, ta cảm thấy chúng ta có thể mở thêm một cái xưởng nữa, đặc biệt sản xuất miến và trứng muối..."

Dư Tiểu Thảo lạnh nhạt gật đầu một cái, nói: "Ta đang muốn tìm huynh nói chuyện này đấy! Nếu như huynh nói ra trước rồi, chúng ta lập tức nói công việc hợp tác cụ thể đi!"

Từ trước đến giờ Chu tam thiếu không phải là người hẹp hòi, hắn vỗ bàn một cái, nói: "Vẫn quy tắc cũ, muội cung cấp công thức, những thứ khác đều do ta bỏ ra! Chia ba bảy!"

Dư Tiểu Thảo giơ ngón tay cái với hắn, nói: "Quả nhiên là Tam thiếu, khí phách! Rất dứt khoát! Ta lại đưa thêm cho huynh vài công thức nấu ăn nữa..."

Lúc Phòng Tử Trấn ở một bên nghe Chu tam thiếu nói Tiểu Thảo chỉ chiếm ba phần lời, lập tức vẻ mặt không vừa lòng, muốn mở miệng lại bị con gái mình cướp trước một bước. Ở trong mắt Phòng Tử Trấn, không có công thức của Tiểu Thảo, xưởng của Chu tam thiếu hắn cũng không mở nổi, hắn dựa vào cái gì chiếm phần chính, lại chỉ chia cho con gái hắn ba phần huê hồng?

Hắn không nghĩ tới, người ta xây nhà xưởng, thuê công nhân, nguyên liệu và tiêu thụ bên ngoài, mấy phần đó cần tốn bao nhiêu tiền vốn? Trừ tiền vốn ra, lợi nhuận còn lại của Chu tam thiếu cũng không nhiều hơn Tiểu Thảo bao nhiêu. So với Chu tam thiếu vất vả, Dư Tiểu Thảo ở nhà phe phẩy đuôi chơi đùa cũng có thể cầm tiền, chia ít một chút cũng phải.

Nhưng Phòng Tử Trấn đâu suy nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ cảm thấy con gái bị thua thiệt. Lại nghe thấy Tiểu Thảo muốn tặng thêm vài công thức nấu ăn, cũng không nhịn được nữa: "Công thức nấu ăn thì miễn đi? Chu gia cũng không quan tâm một chút tiền kia! Khuê nữ, con có từng nghĩ tới? Những công thức kia của con có thể kiếm cho Chu gia bao nhiêu bạc không? Hắn còn có thể tiếc mấy món tiền nhỏ này sao?"

"Cha nuôi..."

Dư Tiểu Thảo vừa muốn mở miệng, đã bị Chu tam thiếu cắt đứt, hắn vẻ mặt trịnh trọng gật đầu một cái, nói: "Phòng đại nhân nói không sai! Tiểu Thảo, không thể bởi mối quan hệ của chúng ta tốt mà cứ để muội chiếu cố ta! Những công thức kia của muội, ta vẫn nên thu mua mỗi cái ba trăm lượng đi. Phòng đại nhân ngài thấy..."

Phòng Tử Trấn sờ râu một cái, rất là miễn cưỡng nói: "Mặc dù có chút ít, nhưng có thể miễn cưỡng tiếp nhận! Khuê nữ, tiền bán công thức không nên xài bậy, cha nuôi nhìn trúng cho con hai cửa hàng trên thị trấn, cùng một con đường với Trân Tu Lâu. Vốn là muốn mua cho con, nhưng lại sợ con giận ta không chịu nhận! Mua của hàng bằng tiền của con, con sẽ đồng ý đúng không?"

Cùng một con đường với Trân Tu Lâu? Đó chính là khu phố náo nhiệt sầm uất nhất đó! Nghe nói những cửa hàng trên con đường đó cho dù có tiền cũng không mua được. Giá một cửa hàng cũng lên tới hơn ngàn lượng. Nàng phải bán bao nhiêu công thức mới mua được hai cái cửa hàng mà cha nuôi nói đây!

Chu tam thiếu thấy Tiểu Thảo có chút do dự, cũng khuyến khích nàng nói: "Ta biết muội ngại cửa hàng quá đắt. Nhưng tiền nào của nấy! Ngươi biết tiền thuê của cửa hàng bênh cạnh bọn ta một năm bao nhiêu không? Một năm nói ít nhất cũng tới ba trăm lượng, hai ba năm cũng đã có thể kiếm về tiền mua cửa hàng rồi! Đại ca ta cũng từng đi tìm chủ cửa hàng, cho dù là ra giá cao cũng tay không trở về. Bởi vì là Phòng đại nhân, chứ đổi lại ngươi khác cũng chưa chắc có thể mua được."

Thật ra thì, hai cửa hàng kia là lúc Ngô đại nhân mới vừa nhậm chức đã mua dưới danh nghĩa vợ mình. Ông ta sắp từ chức rồi, lấy bối cảnh của nhà ông ta, sau khi từ chức chắc chẵn sẽ phải trở về kinh thành phát triển. Trấn Đường Cổ cách kinh thành quá xa, không dễ quản lý cho lắm. Ban đầu ông ta định dọn dẹp cửa hàng sạch sẽ rồi cho thuê. Không nghĩ tới thuộc hạ báo cáo nói hình như khâm sai đại nhân có ý muốn mua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.