Chương trước
Chương sau
Vương Nhị Cẩu hoàn toàn không tin lời nói của nàng ta: “Đi ngang qua? Đất của thôn chúng ta đều ở bên ngoài thôn. Tối khuya rồi, ngươi chạy ra ngoài thôn làm gì mà có thể đi ngang qua ruộng dưa của Đại Hải ca?”

Vương Nhị Cẩu này cũng rất có tâm! Hai ngày nay hắn ta nếm được lợi ích của việc bán dưa, vỏn vẹn hai ngày đã thu vào được chừng một trăm lượng, đây là chuyện trước kia hắn ta nghĩ cũng không dám nghĩ! Nhìn cái bụng hơi nhô ra của vợ, ánh mắt của Vương Nhị Cẩu trở nên dịu dàng, cả người chan chứa ánh sáng của tình cha.

Đây là tiền hắn ta làm việc đàng hoàng kiếm được, là gia sản hắn ta tích góp cho con trai vẫn chưa ra đời. Sau này con trai của hắn ta sẽ không còn áo rách quần manh, ăn không đủ no, suốt ngày suy nghĩ sao để trộm cái này cướp cái kia như cha của nó khi còn trẻ nữa.

Lại nghiêm túc làm thêm mấy ngày, hắn ta sẽ tìm người xây năm gian phòng ngói, mua thêm chút ruộng đất. Nhà hắn ta trồng không hết thì vẫn có thể cho người khác mướn trồng cũng được! Tích thêm chút gia sản cho con trai của hắn ta, nếu như con trai muốn, hắn ta cũng sẽ đưa con trai đến trường đi học, thi kiếm công danh. Nếu nó không muốn, thì cứ trông coi ruộng cho thuê sống qua ngày. Sau này, Vương Nhị Cẩu hắn ta sẽ không còn là một tên lông bông ở trong thôn chó ngại mèo ghét nữa. Bây giờ hắn ta đã có thể ưỡn ngực đường đường chính chính mà làm người rồi!

Theo Vương Nhị Cẩu, ruộng dưa của Dư gia chính là phép màu giúp hắn ta làm giàu, phải chăm sóc cho thật tốt. Vì vậy, hôm nay hắn ta bán dưa trở về, thấy Hải ca bận rộn cả ngày mà tối còn phải trông dưa, bèn chủ động chia sẻ với huynh ấy, gánh vác trách nhiệm trông chừng ruộng dưa. Không ngờ là trời mới vừa tối, hắn đã tóm được một tên có ý xấu rồi. Ha! Còn là thân thích không bớt lo của Hải ca!

Vương Nhị Cẩu cũng không thèm quan tâm thân thích hay không thân thích gì đó, hắn ta chỉ xem người trộm dưa như là người ngăn cản đường phát tài của mình. Hải ca chỉ trồng ba mẫu dưa hấu, bị trộm đi một quả thì hắn ta sẽ kiếm ít đi mấy lượng bạc. Vậy sao mà được chứ?

Lý thị bị bắt trong lòng không ngừng chửi rủa. Nếu như là Dư Hải trông ruộng dưa, nàng ta nói mềm mỏng cũng sẽ không bị truyền ra ngoài. Dù sao, ở một thôn chất phác như thôn Đông Sơn, người tay chân không sạch sẽ sẽ bị các thôn dân khinh bỉ và cô lập. Nhưng cố tình người trông dưa hôm này lại là Vương Nhị Cẩu cứng mềm không ăn, miệng của hắn ta cũng không kín kẽ gì. Nếu như bị rêu rao ra bên ngoài, nàng ta còn có mặt mũi ở lại thôn Đông Sơn sao?

“Nhị Cẩu huynh đệ, dưa là của nhà nhị đệ, ta là tẩu tẩu của hắn, ăn một quả dưa hấu của đệ đệ đâu có gì quá đáng đúng không?” Lý thị biết mình đấu không lại Vương Nhị Cẩu, không thể dùng cứng được cho nên giọng nói cũng mềm lại.

Vương Nhị Cẩu nhíu mày một cái, thân thích trong thôn cũng có nhiều chuyện ngươi lấy của ta một cọng đậu đũa, ta lấy lại ngươi mấy quả cà. Hình như lời này cũng khá là có lý, nhưng mà...

Dư Tiểu Thảo buông tay mẹ nuôi ra, đi tới hai bước, cười như không cười nói: “Đại bá mẫu, nếu ngươi muốn ăn dưa hấu thì cứ kêu Hắc Tử ca tới đây nói một tiếng là được! Cần gì phải đêm hôm khuya khoắt không một tiếng động chạy vào trong ruộng hái chứ? Cũng may nhà bọn ta không nuôi chó trông dưa, nếu không nó coi ngươi như ăn trộm mà cắn thì phải làm sao đây! Ngươi thấy đấy, Nhị Cẩu thúc cũng không phải là người bạo lực, nếu không chưa nói lời nào đã đánh một trận, ngươi sẽ thế nào?”

Từ sau khi bị Phòng tướng quân oai phong đen mặt cảnh cao, Lý thị đã có chút sợ Tiểu Thảo rồi. Đối diện với ánh mắt nhìn thấu tất cả của Tiểu Thảo, nàng ta không nhìn được né tránh, lắp ba lắp bắp nói: “Cái đó... Ta...”

“Đại bá mẫu, trước giờ ngươi cũng có mắt nhìn, nhưng người khác cũng chẳng bị ngu! Sau này chuyện như vậy vẫn nên làm ít lại thì tốt hơn. Mẹ nuôi, để mẹ chê cười rồi...” Tiểu Thảo dáng người nho nhỏ, mặt mũi non nớt, nhưng nói chuyện lại rất đanh thép, khiến Lý thị không có cũng không dám bẻ lại.

Nguyên nhân nàng ta thành thật như vậy còn có một cái nữa, là vì nàng ta nghe Tiểu Thảo gọi quý phu nhân bên cạnh mình là “mẹ nuôi”, vậy chẳng phải là phu nhân của Phòng đại nhân sao? Dân nhỏ sợ nhất là đụng tới quan gia, Lý thị ở trước mặt Phòng phu nhân đương nhiên cũng biết điều hơn không ít, không dám có mấy suy nghĩ linh tinh kia nữa.

Dư Tiểu Thảo thấy thái độ biết lỗi của nàng ta, cho là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bèn đuổi Lý thị về nhà.

Lý thị chán nản đi ra từ nhà cũ, không chiếm được chút lợi nào mà còn ồn ào đến không còn mặt mũi. Nàng ta cực kỳ bực bội trở về nhà, thấy ánh đèn trong chính phòng vẫn sáng, mắt chuột xoay một vòng sau đó gõ cửa chính phòng. Lúc này Trương thị đang rầu rĩ vì chuyện của con trai nhỏ! Mẹ chồng nàng dâu thì thầm một lúc lâu, lúc Lý thị rời đi, vẻ lo lắng trên mặt Trương thị biến mất, chỉ còn lại tính toán.

Ngày hôm sau, Phòng phu nhân thức dậy trong tiếng hót vui mừng của chim chóc. Ngoài cửa sổ, gió thổi nhẹ lên lá sao phát ra tiếng “xào xạc” nhẹ nhàng, một con chim lông sáng đang tò mò đứng trên cửa sổ nhìn vào bên trong, trong miệng thỉnh thoảng hót lên bài hát uyển chuyển.

Linh Lung hầu hạ phu nhân mặc quần áo rửa mặt, nhìn con chim xinh đẹp bên ngoài cửa sổ thủy tinh, cười nói: “Không nghĩ tới trong vùng đất hoang vu hẻo lánh này còn có người dùng thủy tinh khảm cửa sổ nữa!”

Phòng phu nhân nhận lấy cái khăn trong tay nàng ta, lau lau nước trên mặt, nhẹ giọng nói: “Triệu lão gia tử chính là Đại tướng tiền triều, xuất thân danh môn. Tuy nói đã lánh nạn ở bên ngoài nhiều năm, nhưng dù sao lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, một chút của cải này vẫn có. Nếu như không phải sợ quá gây chú ý ở vùng nông thôn này, xây một cái thôn trang tinh xảo ở trên núi này cũng không thành vấn đề gì. Ngươi không thấy những vật dụng trong nhà này sao, nhìn rất giản dị, nhưng đều làm bằng gỗ lim và tử đàn đấy, giá trị không rẻ đâu!”

Trân Châu có khả năng nấu nướng không tệ, đang bưng điểm tâm đã làm xong lên, nghe vậy thì cười nói: “Cả nhà Triệu lão tướng quân thật rộng rãi, để lại hết những thứ này cho Dư gia.”

Phòng phu nhân ngồi xuống trước bàn tròn gỗ lim, dùng nước ấm súc súc miệng, sau đó nói: “Triệu tiểu tướng quân và cha của Tiểu Thảo tình như thủ túc, cha của Tiểu Thảo còn từng cứu Triệu tiểu tướng quân một mạng, đừng nói căn nhà này, cho dù cho nhiều thứ hơn nữa cũng là nên làm. Phù Dung đâu? Vẫn chưa thức dậy à?”

“Có lẽ vì hôm qua quá mệt mỏi, Phù Dung tiểu thư lá ngọc cành vàng, sao có thể chịu đựng giày vò như thế được?” Linh Lung cười nói: “Nếu không, ta đi gọi tiểu thư...”

“Không cần đâu, để nó ngủ nhiều một chút đi!” Phòng phu nhân không phải kiểu người thích làm khó người khác, nàng ấy cầm đũa lên chuẩn bị ăn cơm.

Phòng Tử Trấn ở đây trước giờ đều chưa từng đụng vào phòng bếp, trong phòng bếp, trừ mấy cân gạo trắng bột mì cùng với mấy thứ rau cải Tiểu Thảo mang tới hôm qua thì không tìm được nguyên liệu gì khác nữa. Cho nên bữa sáng đơn sơ hơn lúc ở phủ Tướng quân nhiều: Một nồi cháo trắng, mấy miếng bánh rán, thêm một đĩa cải xanh xào. Phần cơm của nha hoàn nhị đẳng trong phủ còn phong phú hơn cái này nhiều! Trân Châu rất lo lắng bữa sáng bị chủ tử chê, thấp thỏm cuối thấp đầu.

Phòng phu nhân gắp một cây cải xanh bỏ vào trong miệng nhai nhai, khẽ cau mày nuốt xuống. Lại cúi đầu xuống uống một hớp cháo trắng, nhạt nhẽo khiến người ta không ăn nổi. Nàng ấy khẽ thở dài, buông đũa xuống, thật đúng là do xa nhập kiệm nan(1) mà!

(1) Nguyên văn 由奢入俭难 nằm trong câu “由俭入奢易, 由奢入俭难”: ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khan.

"Mẹ nuôi... người đã dậy chưa?" Giọng nói trong trẻo như chim sơn ca của Tiểu Thảo truyền tới từ ngoài cửa, sau đó cửa bị đẩy ra. Một bóng người mặc bộ quần áo cổ chéo màu xanh biếc, chải kiểu tóc song nha kế hoạt bát nhảy tung tăng vào cửa, trong tay xách một hộp đựng thức ăn lớn không quá phù hợp với dáng người của nàng.

Linh Lung vội vàng nghênh đón, nhận lấy hộp đựng thức ăn trong tay Tiểu Thảo, cười nói: "Thảo Nhi tiểu thư tới thật sớm, phu nhân vừa mới dậy thôi, đang dùng bữa sáng đấy!"

Mắt Tiểu Thảo cong cong, mặt mày tươi cười nói: "Vậy ta tới đúng lúc rồi!"

Vào chính phòng, nàng nhìn bữa ăn sáng gần như không động vào trên bàn. Cháo trắng thêm cải xanh, dù là nàng cũng không muốn ăn, đừng nói tới mẹ nuôi đã quen sống trong nhung lụa.

"Mẹ nuôi, con nấu cháo thịt trứng bắc thảo, bánh trứng gà chiên bột, bánh xếp nhân rau hẹ, bánh tôm nõn và trứng, còn lấy khoai lang vừa đào hôm qua làm bánh khoai lang nữa! Mẹ nuôi mau nêm thử đi, còn đang nóng đấy!" Dư Tiểu Thảo thuận tay đẩy cháo trước mặt mẹ nuôi qua một bên, thay bằng chao thịt trứng bắc thảo nóng hổi thơm ngát mình làm, sau đó đặt những món điểm tâm khác trong hộp đựng thức ăn lên trên bàn.

Nhìn món ăn sáng sắc hương vị tuyệt vời đầy ắp trên bàn, Phòng phu nhân cảm động không thôi. Con gái dậy sớm cỡ nào mới có thể từ tay làm ra nhiều món điểm tâm phong phú như vậy chứ? Tuy nàng ấy cũng không hiểu lắm bữa ăn sáng của nhà bình thường, nhưng nàng ấy đoán rằng chắc chắn rất là đơn giản. Bảy tám món điểm tâm khiến người ta thèm thuồng này tuyệt đối là con gái đặc biệt chuẩn bị vì nàng ấy. Hốc mắt của nàng ấy nóng lên, cảm giác có con gái hiếu thảo thật là tốt!

"Mẹ nuôi, ăn nhanh đi! Nếu nguội sẽ không ngon nữa!" Dư Tiểu Thảo cũng cầm chén nhỏ múc chút cháo, gắp cho mẹ nuôi một miếng bánh khoai lang đỏ ngoài giòn trong mềm hương vị ngọt ngào, nhìn nàng ấy đưa bánh vào trong miệng, trên mạng toàn là biểu cảm chờ được khen.

Phòng phu nhân bị biểu cảm của nàng chọc cười, hương vị ngọt ngào không giống với những món điểm tâm ngọt khác, tan ra ở trong miệng, mùi thơm của khoai lang đỏ kích thích vị giác của nàng ấy. Ừ, hương vị của bánh khoai lang đỏ này thật sự không tầm thường. Không ngờ khoai lang ăn ngon thế này lại trở thành món ăn của những người khốn khổ?

Ăn xong một miếng bánh khoai lang đỏ thơm ngọt, lại uống một hớp cháo trứng bắc thảo thơm nồng, hương vị đặc biệt lại mới mẻ thế này lập tức khiến nàng ấy yêu thích. Còn có bánh trứng gà thơm giòn, bánh tôm nõn và trứng mềm trơn ngon miệng nữa, còn có sủi cảo rán thơm ngon... Phòng phu nhân cảm thấy bữa ăn này lấy được lòng nàng ấy hơn tất cả bữa sáng từng ăn trước đây nhiều. Nhất là dáng vẻ ăn uống ngon lành của con gái Tiểu Thảo, khiến cho người ta nhìn vào liền thấy thèm ăn.

Bữa sáng mà Tiểu Thảo mang tới không ít, sau khi hai mẹ con ăn no vẫn còn thừa lại một chút, điểm tâm đem xuống đều thưởng cho hai đại nha hoàn. Trân Châu và Linh Lung hầu hạ chủ tử dùng cơm đã sớm bị bữa ăn sáng phong phú dụ dỗ đến chảy nước miếng, vì vẻ ngoài được dạy dỗ kĩ càng nên không nhìn ra, chứ trong lòng các nàng đã sớm thèm thuồng không dứt rồi.

Đợi lúc Hạ Phù Dung thức dậy, cũng chỉ còn cháo trắng, bánh và cải xanh xào mà Trân Châu làm thôi. Đại tiểu thư nhìn thấy mấy món ăn này lập tức phát ra tính tiểu thư. Nhưng mà, tối hôm qua bởi vì nàng ta tranh hơn thua với Tiểu Thảo nên ăn không bao nhiêu, bụng đã sớm kêu ùng ục rồi. Không ăn thì đói bụng! Hạ Phù Dung cho là cô mẫu cũng ăn những thứ này, cho nên ấm ức ăn đến no sáu bảy phần.

Phòng phu nhân mới tới nơi này, cảm thấy cần mua thêm rất nhiều thứ. Biết được sau khi Tiểu Thảo ăn điểm tâm xong muốn đến cửa hàng dưa trên thị trấn nhìn một chút, bèn hẹn đi chung với nhau. Hạ Phù Dung vẫn còn sợ hãi với đường núi gập ghềnh lắc lư ngày hôm qua, cho nên chủ động nói muốn ở nhà. Bên người nàng ta chỉ mang theo một tiểu nha hoàn hầu hạ, vì vậy Trân Châu am hiểu nấu nướng cũng phải ở nhà.

Lên thị trấn vẫn ngồi xe ngựa của Phòng gia đã được cải tiến, độ thoải mái đương nhiên không cần phải nói. Sau khi chạy qua đoạn đường núi đó, Tiểu Thảo thoải mái tựa vào trong ngực mẹ nuôi híp mắt ngủ bù.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.