Sau một hồi vuốt ve, vợ chồng Phòng Tử Trấn hàn huyên tới con gái nuôi Dư Tiểu Thảo.
"Sơ Tuyết, nàng cảm thấy khuê nữ chúng nhà ta thế nào?" Phòng Tử Trấn thân mật gọi khuê danh của thê tử, trong lòng hơi thấp thỏm hỏi.
Phòng phu nhân gối lên trên cánh tay của phu quân, khẽ mỉm cười, nói: "Mắt nhìn người của chàng cũng không tệ, con bé là một cô nương vừa đáng yêu lại thú vị."
Phòng Tử Trấn cuối cùng cũng yên lòng, cười ngốc nghếch, còn tự hào nói: "Khuê nữ ta chọn sao có thể sai được? Ta đang suy nghĩ, sau khi công việc ở nơi này kết thúc, ta sẽ mang khuê nữ về kinh, bồi dưỡng thành tiểu thư khuê các, lại chọn một người con rể, sau đó sinh ra một cháu trai vừa đáng yêu lại linh hoạt, tên họ ta cũng đã nghĩ xong rồi, gọi Phòng Vũ Lược, văn thao võ lược, cháu trai của Phòng Tử Trấn ta, tương lai khẳng định sẽ là tướng quân..."
Phòng phu nhân cố nén không cười ra tiếng, trừng hắn một cái, nói: "Chàng nghĩ cũng thật hay đó, ngay cả tên của cháu trai cũng đã nghĩ kỹ rồi! Chàng có từng nghĩ tới chưa? Tiểu Thảo của chúng ta cũng không phải kiểu người chịu sự sắp xếp của người khác, con bé là một cô nương rất có chính kiến đó! Hai ngày nay ta luôn dõi theo, ở Dư gia, Tiểu Thảo đảm đương hơn nửa mái nhà! Chỉ sợ, con bé sẽ không tiếp nhận con đường chàng đã sắp xếp cho nó!"
Phòng Tử Trấn lập tức như quả cầu bẹp dí, thở dài, nói: "Nàng nói quá đúng! Lúc vừa mới nhận khuê nữ, ta cũng đã suy nghĩ đến chuyện đưa con bé hồi kinh bầu bạn với nàng nhưng bị nó kiên quyết cự tuyệt. Thôn Đông Sơn tốt nhưng có thể tốt hơn Kinh thành ư? Làm tiểu thư khuê các trong Kinh thành thì không muốn, nhất định cứ phải ở lại nơi chim không thèm ỉa này làm một tiểu nông nữ bình thường!"
Phòng phu nhân cười nói: "Đây chính là chỗ đáng quý của tiểu khuê nữ nhà chúng ta, nghèo hèn không rời, phú quý không động lòng, dựa vào sự thông minh tài trí và đôi tay của bản thân sáng tạo nên cuộc sống thuộc về chính mình. Người làm mẹ nuôi này như ta cũng rất bội phục nàng. Nói không chừng, khuê nữ của chúng ta tương lai có thể trở thành nữ cường nhân thứ hai ở triều Đại Minh nữa!"
Phòng Tử Trấn nghe phu nhân nhà mình đánh giá cao Tiểu Thảo, trong lòng còn vui mừng hơn so với khi thắng trận, lại tự khen con gái nuôi thêm một hồi nữa.
Phòng phu nhân lẳng lặng nghe phu quân nhà mình “bán dưa”, miêu tả con gái trở nên vô cùng thần kỳ, khóe miệng cong lên ý cười dịu dàng. Đột nhiên, nàng nhớ tới tấm thiệp trên bàn, nhẹ giọng nói: "Minh Triết, Tĩnh Vương phi mời ta đến tiểu tự, chàng nói xem ta đưa Tiểu Thảo đi cùng có được không?"
"Tĩnh Vương phi? Không phải bà ấy ở trong Kinh sao?" Phòng Tử Trấn hơi kinh ngạc ngồi dậy, nhìn phu nhân dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, khẽ hỏi.
Phòng phu nhân mơ hồ kể lại cho phu quân chuyện mình nửa đường gặp đoàn xe cải trang của Tĩnh Vương phi cũng tới trấn Đường Cổ. Phòng Tử Trấn khẽ gật đầu, nói: "Chắc do Tĩnh Vương sợ Vương phi ở nhà buồn mà sinh bệnh cho nên để con thứ hai đưa bà ấy tới đây giải sầu! Chung quy lại tiểu nhi tử mà Vương phi thương yêu nhất ra biển, nàng ấy nhất định rất nhớ mong!"
Phòng phu nhân kéo chăn, nhìn phu quân lại nằm xuống lần nữa, nói: "Đúng vậy, tiểu Quận vương đã đi nửa năm, nếu là ta, cũng sẽ lo lắng đến ăn không ngon ngủ không yên..."
Phòng Tử Trấn thấy thần sắc phu nhân ảm đạm, biết nàng lại nghĩ tới bản thân không có con cái, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, ôm nàng sát vào trong lòng ngực, ôn nhu nói: "Không còn sớm nữa, ngủ thôi..."
Một đêm yên lặng. Đồng hồ sinh học của Tiểu Thảo khiến nàng tỉnh lại từ rất sớm.
"Tiểu thư, nô tỳ hầu hạ ngài mặc quần áo nhé." Trân Châu thấy trên giường có động tĩnh, vội đến vén tấm lụa lên, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Thảo cô nương đang ôm chăn ngồi ngốc ở trên giường. Phòng phu nhân sợ con gái mới tới một nơi xa lạ không quen cho nên phái đại nha hoàn thường ngày hầu hạ mình tới đây, đủ thấy phu nhân coi trọng Tiểu Thảo cô nương cỡ nào!
Tiểu Thảo đang muốn từ chối lại nhìn thấy Trân Châu đang ôm một bộ quần áo chất liệu xa hoa phức tạp, không khỏi khẽ nhíu mày nói: "Lát nữa ta còn phải đến cửa hàng dưa, mặc như vậy sẽ không thuận tiện?"
Trân Châu vội cười giải thích nói: "Phu nhân nói, chờ lát nữa sẽ đưa ngài đi gặp một vị khách quý, tất nhiên phải ăn mặc nghiêm chỉnh chút. Đây đều là quần áo phu nhân tự tay thêu may, nếu ngài lại chối từ, phu nhân hẳn sẽ đau lòng."
Dư Tiểu Thảo không có nói thêm gì nữa, dưới sự giúp đỡ của Trân Châu mặc bộ quần áo biểu hiện tình mẫu tử vào. Triều Đại Minh dường như tương đối lưu hành Hán phục, bộ đồ trên người Tiểu Thảo là nhu quần màu tím khói nhạt trên ngực có thêu bướm, bên ngoài khoác chiếc đối khâm tay lỡ màu vàng nhạt, thắt thêm một dải lụa mỏng quanh eo. Khuôn mặt trắng mềm, hơn nữa tính chất lụa mỏng lại càng tôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn non mịn của Tiểu Thảo, ngược lại có vài phần cảm giác như tiểu thư khuê các. Trân Châu khéo tay, chải cho Tiểu Thảo búi tóc Song Nha Kế, điểm xuyết thêm một châu hoa chạm hình hồng mai bằng tơ vàng, trong đơn giản lại lộ ra vẻ quý khí.
Nhìn qua gương đồng mông lung, Tiểu Thảo mở to hai mắt nhìn tiểu thư nhà giàu vừa đáng yêu lại có vẻ nghịch ngợm trong gương kia, trong lòng thoáng có tia vui vẻ. Ai cũng đều yêu thích cái đẹp, Tiểu Thảo cũng không ngoại lệ.
Khi Tiểu Thảo được trang điểm tỉ mỉ xuất hiện ở trước mặt vợ chồng Phòng Tử Trấn, trong mắt hai người đều hiện lên một tia vui vẻ và kinh ngạc. Con gái sau khi trang điểm đúng là giống với tưởng tượng của họ. Phòng phu nhân ôm Tiểu Thảo vào trong ngực, cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Tiểu Thảo bị hai người nhìn đến ngượng ngùng!
Dùng xong bữa sáng, Phòng phu nhân mang theo con gái đến biệt viện ở bờ biển của huyện lệnh phu nhân, Tĩnh Vương phi cũng nghỉ ngơi ở nơi này. Hạ Phù Dung không muốn bỏ qua cơ hội được gặp mặt Chu nhị công tử, cũng muốn đi theo nhưng bị Phòng phu nhân lấy cớ bệnh tình chưa lành từ chối.
Hạ Phù Dung càng cảm thấy ấm ức trong lòng: Trước kia cô mẫu đi đâu làm khách cũng đều dẫn theo nàng ta. Bây giờ lại bị một tiện nha đầu nhà nông cướp đi cơ hội như vậy, sao nàng ta có thể không hận cơ chứ?
Biệt viện của huyện lệnh phu nhân ở giữa trấn Đường Cổ và bến tàu. Phòng Tử Trấn ngồi trên lưng ngựa, hộ tống vợ và con gái, trong lòng vô cùng thỏa mãn, ý cười trên mặt mãi không hết. Cho đến khi Phòng phu nhân và Tiểu Thảo được hạ nhân của biệt viện mời vào, hắn mới lưu luyến không rời đi về phía bến tàu.
Lúc này, Tĩnh Vương phi đã chuẩn bị nước trà điểm tâm xong, đang thưởng thức phong cảnh ở trong hoa viên, Mai Hương mặt mày kích động, vội vã xách váy lụa chạy thẳng đến.
"Hốt hoảng như vậy còn thể thống gì nữa?" Lan Hương lớn hơn nàng ta một chút, vội nhẹ giọng trách mắng.
Mai Hương nhìn về phía nàng ấy nở một nụ cười rạng rỡ, giọng nói mang theo chút run rẩy nhẹ hô về phía Tĩnh Vương phi: "Vương phi nương nương, tiểu Quận vương... Tiểu Quận vương ngài ấy..." Vì khi tới chạy quá nhanh cho nên nàng ta có chút thở hổn hển không nói nên lời.
Tĩnh Vương phi vốn dĩ đang thản nhiên nửa nằm nửa ngồi trên trường kỷ, vừa nghe thấy tin tức của con trai út lập tức ngồi thẳng dậy, mặt lộ rõ vẻ khẩn trương luôn miệng truy hỏi: "Dương Nhi... Dương Nhi làm sao vậy?"
Mai Hương dùng sức hít một hơi, cuối cùng cũng có thể điều hòa lại hơi thở. Nàng ấy cười thật tươi khiến cho Tĩnh Vương phi đang nôn nóng và khẩn trương cũng thả lỏng không ít.
"Vương phi nương nương, tiểu Quận vương gửi thư!" Trong giọng nói của Mai Hương mang theo sự mừng rỡ vô hạn.
"Dương Nhi gửi thư? Mau, mau! Đưa lên đây!" Tĩnh Vương phi vội vàng thúc giục. Mai Hương ba bước thành hai bước, thiếu chút nữa giẫm phải chân váy lụa mỏng mà té ngã, không đợi bước chân ổn định, bao thư trong tay nàng ta đã bị Tĩnh Vương phi giành lấy.
Thư được gửi từ Tuyền Châu đến trong Kinh, lại được người cưỡi ngựa chiến chuyển tới đây. Nhìn những chữ viết quen thuộc, đôi mắt Tĩnh Vương phi cũng trở nên ươn ướt. Nàng ấy dùng sức chớp mắt giấu đi lệ ý, tham lam nhìn nội dung trong thư.
Ở trong thư, Chu Tuấn Dương kể một chút về cuộc sống của mình trên thuyền và một vài chuyện thú vị trên biển. Trọng điểm của bức thư chính là kể chuyện hắn tự mình săn một con cá mập, hơn nữa còn lấy vây cá làm thành vi cá gửi về cùng bức thư để tặng cho mẫu phi thưởng thức.
Đọc đến đoạn này, Mai Hương và Lan Hương đều góp vui nói tiểu Quận vương thật hiếu thuận, ở bên ngoài vẫn không quên mang thứ tốt về cho Vương phi. Tĩnh Vương phi càng thêm vui vẻ phân phó: "Giữa trưa hãy lấy vây cá con trai ta tự mình săn nấu canh để ta nếm thử một chút. Nhất định còn ngon hơn canh ngoài tửu lâu hàng trăm lần." Hai vị đại nha đầu rồi rít nói phải.
Chu Tuấn Dương còn nói: "Chờ đến khi mẫu phi nhận được thư, chắc hài nhi đã đến Nam Dương. Nghe nói chỗ đó phong thổ khác Trung Nguyên rất lớn. Chỗ đó không có mùa đông, không có tuyết rơi. Người ở chỗ đó da rất đen, sống mũi cao rộng, diện mạo có chút khác với người trung thổ. Nghe nói, ở bờ biển rộng lớn phía đối diện có một chủng tộc có làn da đen bóng, rất giống con tinh tinh đen. Nếu có cơ hội, hài nhi cũng muốn đi xem, sau đó sẽ tự tay vẽ mấy bức tranh về người nơi đó mang về cho mẫu phi đánh giá."
Cuối cùng lại nói: "Cha mẹ còn sống, con không đi xa, tha thứ cho hài nhi bất hiếu, không thể ở cận kề hầu hạ. Mẫu phi, triều Đại Minh còn có rất nhiều nơi dân chúng phải áo rách quần vá, ăn không đủ no, Hoàng thượng nói, Tây Dương có loại loại cây trồng - cây ngô, không kén đất, sản lượng cao, có thể dùng làm món chính để ăn. Nhiệm vụ lần này của hài nhi chính là mang về hạt giống ngô, hơn nữa còn phải trồng thử nó trước. Tin tưởng khi đó, mang hạt giống ngô vào trồng trọt nhất định sẽ tạo phúc cho quảng đại nhân dân. Đến lúc đó, triều Đại Minh sẽ không còn nạn đói, bá tánh trong thiên hạ đều an cư lạc nghiệp..."
Tĩnh Vương phi nhìn một chút, nước mắt chảy xuống không ngừng được: "Cũng đã sắp qua nửa năm, vừa mới đến Nam Dương. Không lâu nữa còn muốn đi Tây Dương... Khi nào Dương Nhi của ta mới có thể trở về đây!"
Lan Hương vội an ủi nói: "Vương phi nương nương đừng như vậy, tiểu Quận vương viết thư trở về là muốn cho ngài yên tâm. Phải biết nếu như phong thư này khiến ngài đau lòng, lấy lòng hiếu thuận của tiểu Quận vương mà nói khẳng định sẽ tự trách. Ngài ngẫm lại, tiểu Quận vương cũng đã đến Nam Dương, vậy đến Tây Dương tất nhiên sẽ không tốn bao lâu rồi. Nói không chừng, không tới mấy tháng, tiểu Quận vương đã có thể xuất hiện ở trước mặt ngài, cho ngài một niềm vui mừng bất ngờ nữa!"
Tĩnh Vương phi dùng khăn nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt, gật đầu nói: "Ừm, con ta nhất định sẽ mau chóng trở về. Sau khi tìm được hạt giống ngô, nói gì ta cũng sẽ không cho nó lại ra xa nhà như vậy nữa. Khiến ta nhớ muốn chết!"
"Nương nương, phu nhân của Chiêu Dũng tướng quân mang theo ái nữ tới chơi." Ma ma quản chuyện ngoại viện vội vàng đi đến bẩm báo.
Tĩnh Vương phi cuối cùng cũng nhớ đến chuyện mình mời Phòng phu nhân tới đây, vội nói: "Mau mau cho mời."
Quà Phòng phu nhân và Tiểu Thảo mang đến đây cũng không phải gì báu vật quý giá gì mà là gà quay, vịt quế hoa được gói trong hộp quà số lượng có hạn của Trân Tu Lâu. Đây là ý của Dư Tiểu Thảo.
Theo Tiểu Thảo, Vương phi nương nương người ta có thứ hiếm lạ gì chưa thấy qua? Tặng lễ vật, đương nhiên chọn hiếm chứ không chọn đắt. Lần trước khi cùng dùng cơm, Vương phi nương nương dường như rất yêu thích món vịt quế hoa, đưa tặng món này chính xác không sai! Hơn nữa, hộp quà của Trân Tu Lâu cũng không phải thứ người có tiền là có thể mua được. Hộp quà thiết kế xa hoa lộng lẫy, cầm đi làm quà tặng cũng rất có mặt mũi.
Quả nhiên, sau khi nhận lễ vật, Tĩnh Vương phi hiếm khi lại luôn miệng nói hôm nay có lộc ăn. Biết là lễ vật Tiểu Thảo chọn, Tĩnh Vương phi lại khen tiểu nha đầu thêm một hồi nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]