Một vài hạt màu vàng óng nằm lẳng lặng trên bờ cát bị dẫm hỗn độn. Đột nhiên, một bàn chân to đi giày cỏ đạp xuống những hạt màu vàng kia. Dư Tiểu Thảo há to miệng, cố nén những âm thanh chưa bật ra khỏi miệng, bàn chân vừa to vừa thô ráp kia đã dẫm mấy hạt màu vàng vùi sâu vào trong cát.
Dư Tiểu Thảo không để ý tới chuyện bến tàu đã giới nghiêm, vội vàng chạy vọt qua ngồi xổm xuống ngay bên cạnh dấu chân to vừa tạo thành kia. Lão Hác đang khiêng bao tải ở phía sau suýt chút nữa thu chân không kịp mà dẫm phải người nàng.
Thật nguy hiểm! Nếu lão Hác vấp ngã, người đàn ông bảy tám mươi cân cộng với bao tải gần trăm cân trên lưng nữa không đè nàng chết cũng đè đến sống dở chết dở. Lão Hác lảo đảo hai bước mới có thể đứng vững, vừa định lên tiếng chửi mắng, nhưng khi thấy rõ ràng bóng người nhỏ bé đang ngồi xổm trước mặt, hắn đành nuốt xuống những lời thô tục vừa đến miệng, quan tâm nói: “Tiểu Thảo cô nương, nơi này không phải chỗ để chơi đùa, mau trở về đi!”
Chỉ vì lão Hác dừng lại cho nên người đàn ông phía sau hắn cũng suýt chút nữa đụng vào người hắn. Người đó ngẩng cao đầu nhìn hắn một cái rồi đi vòng qua người lão Hác và Tiểu Thảo. Công nhân khuân vác ở phía sau cũng theo bước hắn, cố gắng đi về phía trước.
Hôm nay thủ lĩnh đã nói, dỡ xong hàng hóa trên thuyền sẽ được tiền công gấp đôi. Tuy rằng phải về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-vien-tu-cam/3121475/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.