Chương trước
Chương sau
Nói tới mới nhớ, hôm qua nàng đúng là đã hiểu lầm tiểu Quận vương rồi. Ngọc bội trong cái hà bao kia mặc dù không phải là vàng bạc, nhưng phẩm chất của nó ngay cả một người không nghiên cứu ngọc thạch nhiều lắm như nàng cũng nhìn ra nó không tầm thường. Buổi tối, nàng lặng lẽ đưa cho mẹ nuôi xem, mẹ nuôi còn nói ít nhất cũng mấy ngàn lượng đó! Mấy ngàn lượng mua một xe dưa hấu, không hổ là xuất thân hoàng gia, thật hào phóng!

Quả dưa hấu hôm nay bổ ra khá là lớn, khoảng hơn mười cân. Một mình tiểu Quận vương chắc chắn ăn không hết. Dư Tiểu Thảo giống như thiện tài đồng tử*, cầm lên từng miếng dưa hấu chia cho mọi người.

(*)Thiện tài đồng tử: một nhân vật xuất hiện trong Phật giáo, Đạo giáo và những câu chuyện dân gian, google để biết thêm chi tiết

Nhìn thấy dưa hấu tản ra hương dưa mê người được đưa đến trước mặt, huyện lệnh Triệu do dự đưa mắt nhìn Dương Quận vương, cho đến khi hắn lên tiếng mới dám đưa tay nhận lấy miếng dưa hấu trước mặt. Triệu Tử Hiên xuất thân từ nhà nghèo, bên trên không có ai, bốn mươi tuổi mới lăn lộn lên làm Huyện lệnh. Khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp xúc với quý nhân trong kinh, đương nhiên không dám sơ sót dù là một chút.

Thấy Huyện lệnh nhận lấy dưa hấu, những quan viên khác trong nha môn huyện đã gặp nhiều quý nhân cũng rối rít nhận lấy dưa hấu, đều nói cảm ơn tiểu cô nương. Không chỉ các quan viên của Đường Cổ, thị vệ và tôi tớ đi theo Dương Quận vương cũng đều được chia dưa hấu. Đương nhiên cũng không thiếu phần của những người già trong thôn rồi.

Cảnh tượng vui vẻ hòa thuận trong sân làm Chu Tuấn Dương cảm thấy dưa hấu hôm nay còn ngọt hơn cả hôm qua, ngọt thẳng vào trong tim. Hắn tâm trạng tốt cầm một trái dưa leo lên, tò mò quan sát mấy lần, sau đó cho vào miệng nhai rộp rộp. Ừ, mùi vị không tệ, tươi giòn nhiều nước, tuy hương vị không ngọt ngào như dưa hấu, nhưng cũng có một hương vị khác.

Đứa nhóc đáng thương chưa từng nhìn thấy dưa leo vừa mới hái xuống, trước đây lúc ăn đều đã được đầu bếp điêu khắc tinh tế, mài dũa cẩn thận rồi, không biết cái thứ xanh mơn mởn, tươi mới ngon miệng này thì ra chính là dáng vẻ ban đầu của dưa leo.

Thấy tiểu Quận vương ăn ngon lành, huyện lệnh Triệu cũng góp vui cầm lên một trái, học theo dáng vẻ của tiểu Quận vương không ngừng nhai rôm rốp, trong miệng không khỏi tán dương: "Dưa leo nhà Dư cô nương trồng còn ngon hơn loại được bán trên chợ nữa! Nghe nói nhà các ngươi có cách đặc biết để trồng rau, không biết có chuyện này thật không?"

Dư Tiểu Thảo lấy một trái cà chua cắn một miếng nhỏ, ngon lành hút chất lỏng bên trong, nghe vậy thì cười: "Cách bí mật cái gì chứ? Chỉ là chăm sóc tỉ mỉ một chút mà thôi! Có lẽ là vì rau củ nhà bọn ta trưởng thành sớm, cả mùa đông ăn cải trắng củ cải ngán rồi, nên mới cảm thấy tươi mà thôi!"

Chu Tuấn Dương gặm xong một trái dưa leo, thấy Tiểu Thảo ăn cà chua ngon lành, lại cầm lên một quả cà chua vừa đỏ vừa lớn, học theo dáng vẻ của nàng cắn một ngụm nhỏ, nhẹ nhàng hút một ngụm nước chua ngọt bên trong

"Cái này... là gì?" Chu Tuấn Dương không nhịn được tò mò hỏi.

Dư Tiểu Thảo ra sức giới thiệu: "Cái này gọi là cà chua, hay còn gọi là lang đào! Hình như là nhập từ nước ngoài, trồng nó như là cây cảnh. Thật ra thì nó là một loại rau củ, giá trị dinh dưỡng rất cao, không hề có độc giống như trong lời đồn đâu... À, đúng rồi! Cà chua xanh chưa chín thật sự có chứa độc tố nhất định..."

"Cái gì? Thứ gì có độc?" Ngô Đức Thuận đi theo bên người hoảng sợ, đoạt lấy cà chua trong tay Dương Quận vương, sắc mặt rất là khó coi.

Huyện lệnh triệu mặt như màu đất, hét lớn một tiếng: "To gan! Lại dám đầu độc Quận vương, phải bị định tội? Mau, mau bắt nàng ta lại!"

Dư Tiểu Thảo đang ôm cả chua hút sột soạt ruột đỏ bên trong, bất thình lình bị bọn thị vệ của Dương Quận vương cùng bắt lấy, cà chua trong tay rơi xuống đất, lăn đến bên chân của Chu Tuấn Dương.

Đưa mắt nhìn dấu răng xinh xắn trên quả cà chua, Chu Tuấn Dương khẽ nhíu hai hàng lông mày, đôi mắt bởi vì nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Tiểu Thảo mà trở nên sâu thẳm, môi mỏng mím thành một đường. Ngô Đức Thuận đi theo hắn đã nhiều năm, biết chủ tử đang rất giận dữ, vội vàng kiểm điểm sai lầm nói: "Tiểu nhân nhất thời không quan sát, xin thứ tội!"

"Các ngươi bắt ta làm cái gì? Buông ra! Buông ra!" Cánh tay của Dư Tiểu Thảo bị vặn ra sau, lực độ kia khiến nàng rất không thoải mái, nàng khẽ vùng vẫy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại cao giọng kêu lên.

Dư Lập Xuân cũng cùng tới đây vội vàng quỳ xuống trước mặt Dương Quận vương sắc mặt lạnh thấu xương, run lẩy bẩy lên tiếng cầu xin: "Quận vương gia, cà chua này thảo dân đã ăn không ít lần, nó không có độc đâu! Xin Quận vương minh giám!"

Trưởng thôn cũng đã ăn cà chua Dư gia trồng rồi, ông ta cũng quỳ xuống cầu xin cho Dư Tiểu Thảo: "Cà chua thật sự không có độc, sáng nay thảo dân còn vừa ăn hai trái! Trong đó... chắc chắn có hiểu lầm gì đó!"

Bây giờ Dư Tiểu Thảo mới hiểu được tại sao mình bị bắt, nàng dở khóc dở cười nói: "Nếu cà chua có độc, cả ta cũng đã ăn rồi, chẳng lẽ ta chán sống xiêu vẹo muốn tự sát sao? Ta và tiểu Quận vương không thù không oán, đầu độc hắn có lợi gì cho ta chứ? Ta thấy các người đúng là quá căng thẳng rồi, không bị chứng vọng tưởng bị hại đó chứ?"

"Chứng vọng tưởng bị hại? Đó là cái gì?" Nghe thấy thuật ngữ mới mẻ, Chu Tuấn Dương ra dấu một cái, để thộc hạ thả người ra. Hình như, hắn ở trước mặt Hoàng thượng cũng thường xuyên nghe được một vài từ kỳ lạ thế này! Tiểu nha đầu này, không lẽ là con riêng của Hoàng thượng lưu lạc ở bên ngoài đó chứ? Tiểu Quận vương, não của ngươi cũng nghĩ hơi xa rồi đó?

Dư Tiểu Thảo bịch một tiếng đặt mông ngồi lên trên ghế đá trước mặt hắn, thở phì phò lại cầm lên một quả cà chua, giống như ra oai thô lỗ giơ giơ đến trước mặt bọn thị vệ, hung dữ cắn một ngụm lớn. Giống như quả cà chua đó là thịt của bọn thị vệ vậy.

Trong miệng của nàng bởi vì nhét đầy thịt cà chua mà giọng nói cũng trở nên hàm hồ không rõ: "Có độc? Cà chua chín làm gì có độc! Đúng là kiến thức nông cạn, còn thấy cái gì cũng lạ! Chứng vọng tưởng bị hại, chính là chỗ này có bệnh, lúc nào cũng nghĩ có người sẽ hại hắn!"

Nói xong, dùng ngón tay trỏ chỉ chỉ đầu mình.

Chu Tuấn Dương cũng cầm một trái cà chua đỏ lên, đang muốn bỏ vào miệng mình, lại bị bọn thị vệ trung thành cùng lên ngăn cản: "Quận vương..."

"Các ngươi đừng làm to chuyện nữa, người ở đây sẽ không hại gia! Thả lỏng đi, nếu không thật thành sẽ trở thành người mắc chứng vọng tưởng bị hại đó!" Chu Tuấn Dương nhếch mày lên, rõ ràng tâm trạng không tệ, cà chua ăn vào miệng hình như cũng ngon hơn.

Ăn một bụng trái cây, có lẽ cũng nên đứng lên hoạt động một chút. Chu Tuấn Dương đứng dậy, không quên cầm lấy một trái cả chua, từ từ đi ra ngoài sân, miệng nói: "Đi, nên đến ruộng cây ngô xem thử rồi!"

Lúc cả đám người đến chỗ cây ngô, vợ chồng Dư Hải và cả nhà Lưu Hổ vừa mới tưới nước cho mười mấy mẫu đất. Mùa xuân năm nay nước mưa không nhiều lắm. Cũng may ruộng đất của Dư gia cách một cái khe suối không xa, việc tưới nước cũng dễ dàng hơn.

Phất tay ngăn đám người Dư Hải muốn quỳ xuống thỉnh an, Chu Tuấn Dương tự mình đi tới đầu bờ ruộng, khom người nhìn cây ngô đã sắp cao đến đầu gối hắn. Hắn vừa trở về chưa đến hai mươi ngày mà cây ngô đã cao như vậy rồi. Xem ra, cây ngô là một loại cây trồng phát triển rất nhanh!

Thẳng người dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, cây ngô được trồng chừng mười mẫu đất đang xòe lá dưới ánh mặt trời, ánh nắng mùa xuân rực rỡ chiếu xuống, mỗi một phiến lá đều giống như có tinh linh hoạt bát đang nhảy múa.

"Không tệ! Các người trồng cây ngô rất tốt!" Chu Tuấn Dương không keo kiệt lời khen, khen ngợi từ trong đáy lòng.

Dư Hải đang định khiêm tốn mấy câu, con gái bảo bối ngốc to gan của chàng đã dương dương đắc ý lên tiếng: "Đó là đương nhiên! Ta đây đâu phải không nắm chắc đã nhận lời, nếu như ta không chắc chắn trồng được tốt, sao còn dám ký giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh chứ?"

Nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí đầy sinh động của tiểu nha đầu, Chu Tuấn Dương cảm thấy - mặt trời hôm nay thật đẹp, ấm áp rực rỡ; núi Tây Sơn ở cách đó không xa phong cảnh không tệ, xanh biếc trùng điệp; mùi đất bùn của ruộng đất thoang thoảng bên người hình như cũng đáng yêu hơn...

Tâm trạng tốt của hắn vẫn luôn giữ đến lúc về đến biệt viện mà Tĩnh Vương phi đang ở tạm. Tĩnh Vương phi nhìn rồi lại nhìn con trai nhỏ, mặc dù mặt vẫn không có cảm xúc gì như cũ, mặc dù môi vẫn mím thành một đường, mặc dù trong đôi mắt vẫn bắn ra ánh sáng lạnh như băng, nhưng mà bà ấy lại có thể cảm nhận được rõ ràng, tâm trạng của con trai hình như rất tốt.

Tiểu Tuấn Dương của bà ấy mới sáng sớm đã chạy ra ngoài, đến chạng vạng tối mới trở về. Không biết đã gặp được chuyện gì tốt mà có thể thay đổi được trạng thái “máy điều hòa di động” của hắn nữa? Ấy chết, không cẩn thận nói đánh giá của Hoàng thượng với con trai ra rồi. Nhưng mà, vẫn rất có hình tượng!

Theo hiểu biết của bà ấy với con trai nhỏ, nếu như trực tiếp hỏi, chắc chắn cũng không hỏi được gì. Chỉ có thể vòng vèo xuống tay từ người bên cạnh hắn thôi. Nhìn con trai nhỏ đang uống trà, bà ấy bèn hỏi Ngô Đức Thuận đang đứng thẳng ở bên cạnh: "Hôm nay phụng bồi tiểu Quận vương đi đâu vậy?"

Ngô Đức Thuận nhìn chủ tử một cái, thấy đối phương giống như không phản đối hắn ta trả lời thì vội nói: "Bẩm nương nương, hôm nay phụng bồi chủ tử đi đến thôn Đông Sơn một chuyến, kiểm tra tình hình sinh trưởng của cây ngô và khoai tây Dư gia trồng.”

"Ồ, đi thôn Đông Sơn à? Nghe Phòng phu nhân nói, nơi đó tựa núi kế biển, hoàn cảnh không tệ. Dương Nhi, con cảm thấy thế nào?" Thôn Đông Sơn, Tĩnh Vương phi nghe thấy lời khen từ trong miệng Phòng phu nhân không chỉ một lần, trong lòng không ngừng nghĩ tới nó. Nhưng mà, lúc này bà ấy rất là tò mò, con trai gặp được chuyện tốt gì ở thôn Đông Sơn vậy?

"Ừ, cũng không tệ!" Ai, bà ấy đúng là không nên hỏi con trai tích chữ như vàng của mình mà. Nhìn đi, trong miệng chỉ ban ơn nói ra bốn chữ!

Nhưng mà, như vậy cũng không ảnh hưởng hai mẹ con trao đổi, Tĩnh Vương phi đã thành quen hình thức đối thoại gần như chỉ có một mình mình lẩm bẩm rồi: "Nghe nha đầu Thảo Nhi kia nói, bây giờ ngày ấm, có thể lên núi đào rau củ dại, thuận tay đặt bẫy bắt gà rừng thỏ rừng làm một món ăn ngon, có thể thừa dịp thủy triều xuống mà ra biển bắt hải sản, nghêu này, sò này, hàu biển này... May mắn còn có thể nhìn thấy hải sâm bị đẩy lên bờ đó! Lần trước tiểu nha đầu dùng hải sản mang tới nấu nghêu xào cay, sò biển chưng tỏi băm, hàu nướng... Suy nghĩ một chút thôi cũng chảy nước miếng rồi! Con nói xem, sao ta không gặp Tiểu Thảo trước nhỉ? Nếu như vậy thì mẹ nuôi con bé đã không phải Phòng phu nhân rồi!"

Tĩnh Vương phi nói liên tục, lại không phát hiện con trai nhỏ của mình đang tập trung nghe.

Chu Tuấn Dương sờ cằm một cái, nghêu xào cay? Sò biển chưng tỏi băm? Nghe rất ngon miệng đấy! Trưa nay ăn một bữa cơm ở nhà cũ Dư gia, là hắn chỉ tên bảo tiểu nha đầu Dư gia tự mình nấu, mùi vị hơn người không tầm thường. Mặc dù chỉ là cơm gia đình bình thường, nhưng mùi vị lại không giống vậy, thức ăn còn hợp khẩu vị của hắn hơn thức ăn của mấy tửu lâu nổi tiếng trong Kinh thành nữa. Hắn yên lặng tính toán, tìm lý do gì để có thể nếm thử hải sản tiểu nha đầu nấu đây nhỉ?

"Hắt xì!" Tiễn đại thần Dương Quận vương kia đi rồi, Dư Tiểu Thảo nằm hình chữ đại trên giường đất, bất thình lình mũi chợt ngứa ngáy, hắt xì một cái thật to.

"Ai? Ai đang tính toán sau lưng ta?" Dư Tiểu Thảo xoa xoa lỗ mũi, lẩm bẩm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.