Chương trước
Chương sau
Kiếp trước, Chu Quân Phàm cũng không phải sống trong nhung lụa, hắn đã ăn nhộng rồi, cũng từng ăn ve sầu rán, đối mặt với châu chấu cũng không lộ ra vẻ ghê tởm chán ghét như rất nhiều quan to quý nhân khác. Hắn gắp một con châu chấu đã bị cắt cánh lên, cẩn thận ngắm nghía một lát, vừa muốn bỏ vào miệng. Một thanh niên mặt trắng, mặt mũi tuấn tú vội vàng ngăn hắn lại, nói: “Chủ tử, để nô tài ăn thử trước?”

Kiếp trước Dư Tiểu Thảo đã xem không ít tiểu thuyết, biết trước khi Hoàng thượng dùng cơm sẽ có thái giám thử độc. Chẳng lẽ bên cạnh Thế tử Tĩnh Vương cũng có thái giám như vậy? Nàng tò mò quan sát thanh niên này, làn da rất nhẵn bóng vô cùng mịn màng, ngay cả lông tơ cũng có thể nhìn thấy, ngũ quan rất thanh tú. Tuy không có vẻ tuấn tú như Thế tử Tĩnh Vương và tiểu Quận vương, nhưng nếu nhìn một mình cũng có thể xem là một tiểu mỹ nam.

Vóc người của hắn ta thẳng tắp, không giống người làm thái giám, bởi vì luôn phải khom lưng khuỵu gối, đi bộ luôn có chút cảm giác khom ngực gù lưng. Thái độ của người này cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, không giống vẻ mặt vẫn luôn mang theo nịnh hót của thái giám. Nếu như để nàng nói ra một điều duy nhất không phù hợp chính là, giọng nói của người này rất dịu dàng, cũng không giống giọng nói the thé cao giọng của thái giám trong ti vi.

Chu Tuấn Dương thấy tiểu nha đầu đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm Tô Nhiên, không nhịn được nhíu mày. Tô Nhiên có gì dễ nhìn? Có dễ nhìn bằng gia không?

"Dư Tiểu Thảo, ngươi nhìn cái gì vậy!" Trong lòng Chu Tuấn Dương bực bội một trận, không nhịn được lên tiếng cắt ngang hứng thú quan sát dạt dào của nàng.

Nghe thấy giọng nói của Chu Tuấn Dương, chủ tớ Chu Quân Phàm và Tô Nhiên đều chuyển mắt nhìn về phía Dư Tiểu Thảo. Trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt của Dư Tiểu Thảo và Tô Nhiên chạm vào nhau. Dư Tiểu Thảo lập tức ngại đến mặt đỏ ửng, trợn mắt nhìn tiểu Quận vương một cái, nàng khách sáo cười cười với Tô Nhiên, nói: "Khí chất tản ra từ trên người vị tiên sinh này khiến cho ta nghĩ tới tu trúc (cây trúc dài) giữa núi, vô tình thất thần trong chốc lát."

Chu Quân Phàm cười ha ha nói: "Tiểu nha đầu thật tinh mắt, ta cũng cảm thấy Tô Nhiên rất có làn gió quân tử, xứng với cái tên Tu Trúc. Tô Nhiên, gia ban cho ngươi một chữ, cứ gọi là Tu Tề đi!

"Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ! Chủ tử, Tô Nhiên chỉ là một tên tàn phế, thật sự không gánh nổi cái tên này." Trong lòng người đàn ông nào không có ước mơ làm anh hùng? Đáng tiếc lúc thời thơ ấu, vì để cho cả nhà có thể sống được năm thiên tai, ước mơ của hắn ta đã tan vỡ trong cửa cung rồi.

May là hắn ta được phục vụ cho một chủ tử sáng suốt, kéo hắn ta cùng nhau đi học, cùng nhau luyện võ, cùng nhau thảo luận kế hoạch trị quốc, trước giờ đều chưa từng coi thường hắn ta. So với mấy người bị mấy lão thái giám phía trên chèn ép tới không ngóc đầu lên được, bị làm dê con thế tội, hoặc là bị hạ thấp tôn nghiêm trong cửa cung, hắn ta thật sự rất may mắn.

Chu Quân Phàm trừng mắt, vỗ bàn nói: "Gia nói làm được thì ngươi làm được! Tô Nhiên, ngày thường gia đã khuyên răn ngươi thế nào? Thân thể không hoàn chỉnh thì sao chứ, tự ái, tự trọng, tự tin, mới là đàn ông tốt! Tô Nhiên, dựa vào học vấn và thân thủ của ngươi, nếu thả ra ngoài chắc chắn là văn có thể trị quốc, võ có thể giữ nước. Ngươi không hề thua kém bất cứ ai cả! Ai nói ngươi không gánh nổi cái tên này, bảo người đó đến tìm gia!"

Đối với chủ tử vừa là thầy vừa là chủ vừa là bạn này, Tô Nhiên chỉ có thể chân thành bầu bạn, báo đáp bằng tình nghĩa chân thành nhất. Nếu như chủ tử cần, cho dù hắn ta có tan xương nát thịt, xông vào núi đao biển lửa cũng không chút do dự!

Trong lòng Dư Tiểu Thảo có chút thương tiếc. Một người tốt đẹp biết bao lại thật sự là một thái giám! Mặc dù rất không giống với người khác, nhưng dù sao cũng không thể xem là đàn ông thật sự! Xã hội cũ đại gian đại ác, tập tục xưa của cung đình đại gian đại ác!

Tô Nhiên còn muốn nói gì nữa, đột nhiên vẻ mặt dịu dàng của hắn ta khẽ thay đổi, hắn ta cảm thấy cả người đều ngứa ngáy, giống như bị côn trùng đốt vậy. Hắn ta cố nhịn một lát, cuối cùng không nhịn được nữa đưa tay gãi gãi cổ. Trên cổ, trên cánh tay phải, còn có trên thân thể bị che giấu của hắn ta, nổi lên rất nhiều mụn nước lớn.

"Chủ tử, châu chấu này không thể ăn!" Tô Nhiên ngăn lại động tác bỏ châu chấu vào miệng của Chu Quân Phàm, trên người ngứa ngáy không chịu nổi khiến mặt hắn ta đỏ lên.

Dư Tiểu Thảo nhanh mắt nhìn thấy mụn nước lớn trên cổ hắn ta, sợ hãi kêu lên một tiếng nói: "Tô tiên sinh, ngươi bị dị ứng rồi! Châu chấu không dễ ăn, rất dễ bị dị ứng! Ta đi phối chế nước thuốc cho ngươi trước, ngươi đợi một lát!"

Lúc đầu Chu Quân Phàm thấy vẻ mặt Tô Nhiên cực kỳ khó chịu thì có chút căng thẳng, vừa nghe Dư Tiểu Thảo nói như vậy, đã lập tức không có lương tâm cười rộn lên: "Thì ra Tô Nhiên dị ứng châu chấu! Ta đoán có lẽ mấy loại thức ăn như nhộng, ve sầu ngươi cũng không thể ăn luôn! Ve sầu rán thơm biết bao nhiêu! Đáng tiếc, đáng tiếc!"

Dư Tiểu Thảo vào phòng lấy một bình nhỏ ra, thành phần chủ yếu bên trong là nước linh thạch, những thành phần khác đều là chút thảo dược ngăn ngứa giảm nhiệt. Nàng đưa cái bình cho Tô Nhiên, nói: "Uống một nửa, một nửa bôi ngoài da, có hiệu quả rất nhanh. Tiểu Thạch Đầu, dẫn Tô tiên sinh vào phòng đệ đi, mấy chỗ hắn không với tới ở sau lưng, đệ cũng giúp bôi một chút!"

Lúc nhìn thấy Tô Nhiên đi theo Tiểu Thạch Đầu đến tây gian, Chu Tuấn Dương gắp một con châu chấu, nhai rồm rộp ngon lành, miệng nói: "Thật là yếu ớt, ăn có con châu chấu cũng xảy ra chuyện! Gia ăn nhiều như vậy, không phải chả có chuyện gì sao?"

Chu Quân Phàm biết nếu không có thuốc dị ứng, có lẽ cũng không phải vấn đề gì lớn. Huống chi Tô Nhiên chỉ ăn một con châu chấu thôi. Hắn thấy tiểu đường đệ ăn ngon lành như vậy, cũng gắp một con châu chấu béo mập bỏ và miệng nếm thử. Quả nhiên, hương vị rất ngon, giống như tôm chiên xù của KFC vậy, thơm thơm giòn giòn ăn rất ngon!

Nhưng hợp với khẩu vị của hắn nhất chính là bát ốc đồng xào cay cực kỳ đủ vị kia. Lấy tay cầm lên một con, để ở bên miệng dùng sức hút một cái, nước và thịt ốc bên trong đều bị hút vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai mấy cái, hương vị thơm cay kia làm hắn khó mà quên được.

Cả bữa cơm, một bát ốc đồng xào cay bị hắn tiêu diệt một nửa, cũng ăn không ít châu châu rán và thịt heo chưng miến, biết bụng không thể chịu được thêm nữa, Chu Quân Phàm mới dừng đũa lại.

Xoay xoay tròng mắt, Chu Quân Phàm chỉ miến trong đĩa nói: "Miến này ăn thật ngon, là Tiểu Thảo tự làm sao?"

Tiểu Thạch Đầu vốn thấy khách là "Thế tử Tĩnh Vương" thân phận cao quý như vậy, lúc đầu còn có chút gò bó, sau đó thấy khách quý rất hiền lành, nhìn qua còn dễ ở chung hơn tiểu Quận vương thì lập tức thả lỏng. Cậu bé nghe vậy thì cười cười nói: "Miến của nhị tỷ ta làm không đều, xấu ơi là xấu. Miến này đều lấy về từ xưởng của Chu tam thiếu!"

"À? Nói như vậy, Tiểu Thảo thật biết làm miến sao?" Chu Quân Phàm có ý đồ riêng hỏi một câu.

Tiểu Thạch Đầu mặt mày hớn hở nói: "Nhị tỷ của ta rất lợi hại! Miến còn là do nhị tỷ dạy công nhân của Chu tam thiếu làm đấy! Nhị tỷ của ta còn biết làm gà quay, hoa vịt quế, vịt quay, hương vị còn chính cống hơn cả Trân Tu Lâu nữa! Nếu Thế tử đại nhân không vội hồi Kinh, có cơ hội có thể nếm thử tay nghề của nhị tỷ một chút. Sau khi viện trưởng của bọn ta được ăn thức ăn nhị tỷ nấu, đã không quen ăn thức ăn của tửu lâu nữa. Nói những thứ kia đều là “đồ ăn cho heo”!"

Chu Quân Phàm càng chắc chắn thân phận xuyên không của Dư Tiểu Thảo, hắn chép chép miệng, nói: "Nếu giống như ngươi nói, gia đã ăn “đồ ăn cho heo” hai mươi bảy năm rồi đó!”

Ăn đồ ăn cho heo, vậy chẳng phải trở thành heo sao? Tiểu Thạch Đầu đâu dám đáp lời, ném ánh mắt cầu cứu về phía nhị tỷ.

Dư Tiểu Thảo nhận được tín hiệu nhờ giúp đỡ của em trai nhỏ, hung hăng trợn mắt nhìn cậu bé một cái, xem đệ còn dám đắc ý không? Nói nhiều sẽ sai, không nói điều trái, học vấn học được đều ném vào trong bụng chó rồi à?

Nàng cười cười quay sang "Thế tử Tĩnh Vương" nói: "Đầu bếp nổi danh trong thiên hạ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tùy tiện kéo một người ra, tài nấu nướng cũng có thể bỏ xa dân nữ mười tám dặm. Đệ đệ nhà ta chỉ là của mình mình quý, mèo khen mèo dài đuôi thôi! Thế tử đại nhân ngài tùy tiện nghe thôi, đừng chấp nhặt với đứa bé!"

Lúc này Tô Nhiên đã đi ra từ Tây gian, mụn nước trên cổ vẫn còn, nhưng mà giống như đã không còn ngứa nữa, vẻ mặt lại trở về vẻ tao nhã.

Chu Quân Phàm trêu ghẹo nói: "Tô Nhiên, hương vị của châu chấu rán rất khá, đáng tiếc ngươi không có lộc ăn! Cũng may gia không bị dị ứng châu chấu, ăn thật đã nghiền."

Dư Tiểu Thảo cười nói: "Cũng không phải là không thể ăn! Ta có làm mấy vại tương châu chấu, ăn châu chấu đã lên men sẽ không bị dị ứng! Nếu Tô tiên sinh cảm thấy hứng thú, lúc hồi Kinh có thể mang theo một vại, lúc ăn có thể xào với dầu một chút, rất hợp để ăn với cơm!"

Chu Tuấn Dương nghe vậy, ở một bên chua xót nhỏ giọng nói: "Không có lương tâm! Lần trước gia hồi Kinh cũng không nói cho ta mang theo một vại? Hai xe lương thực kia của gia đều dùng cho chó ăn rồi!"

Dư Tiểu Thảo chống hai tay, giống như trái ớt nhỏ hung dữ với hắn: "Nói cái gì vậy! Nếu như ngươi tâm không cam tình không nguyện đưa tới đây, vậy cứ đem về đi! Không có hai xe lương thực kia của ngươi, nhà ta còn có thể chết đói sao? Lần trước lúc ngươi đi, tương châu chấu vẫn chưa lên men xong, sao để ngươi mang về được?"

Chu Tuấn Dương vừa nghe là vì tương châu chấu vẫn chưa làm xong chứ không phải đối xử đặc biệt, trong lòng lập tức thoải mái hơn một chút. Hắn giương mắt nhìn tư thế giống như cái bình trà của Dư Tiểu Thảo, tiếp tục nhỏ giọng càu nhàu: "Chỉ biết gắt gỏng với gia! Lúc nói chuyện với người khác thì đều câu chữ nhẹ nhàng tinh tế, nụ cười uyển chuyển, vừa tới lượt gia thì có thể cay chết người!"

Dư Tiểu Thảo vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Đó không phải vì xem ngươi như người trong nhà, nên mới có thể không khách sáo như sao? Hơn nữa, cũng bởi vì tính tình của tiểu Quận vương ngươi tốt, ta mới dám làm càn trước mặt ngươi đó chứ!"

Chu Quân Phàm ngồi một bên cực kỳ thích thú nhìn hai người náo nhiệt, chỉ thiếu không lấy một đĩa hạt dưa cắn tại chỗ thôi. Vừa nghe Dư Tiểu Thảo nói như vậy, hắn thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

Tính tình của Dương Quận vương tốt? Thật đúng là trò đùa của cả thiên hạ mà! Danh hiệu Diêm Vương mặt lạnh chẳng lẽ là tin đồn vô căn cứ? Thằng nhóc này vừa điên lên là sẽ mất hết tính người, thiên vương lão tử có tới, hắn cũng đánh không tha. Mấy tên ăn chơi trác táng từng trêu chọc hắn trong Kinh, đứa nào không bị hắn đánh đến kêu cha gọi mẹ đâu. Tiểu đường đệ này từ nhỏ đến lớn đã gây họa không ít, một người khiến người khác đau đầu thế này, lại được người khác khen là tính tình tốt? Dư Tiểu Thảo, ngươi mù sao?

Còn Chu Tuấn Dương được Dư Tiểu Thảo xem là “người trong nhà” thì lại toàn thân sảng khoái, khó chịu trong lòng cũng vì mấy lời này mà tan thành mây khói trong nháy mắt. Tiểu nha đầu này nói đúng, con người ở trước mặt người mà mình tin tưởng thân thiết nhất mới có thể tùy ý làm bậy. Tiểu nha đầu tinh ranh giống như hồ ly, đương nhiên hiểu rõ ai đối xử tốt với nàng, nên thân thiết với ai!

Chu Quân Phàm mới lạ nhìn tiểu đường đệ bởi vì một câu nịnh bợ của tiểu nha đầu mà cười đến giống như đứa ngốc, không nhịn được lắc đầu một cái, thở dài!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.