Chương trước
Chương sau
Dư Hải còn chưa nói xong đã bị Chu Quân Phàm cắt ngang lời: "Mua thịt heo rồi thì còn gì thú vị của việc đi săn nữa? Đừng sợ, những thị vệ gia mang theo cho dù là ai cũng đều có thể một mình đấu với mãnh hổ. Chỉ sợ không gặp được, nếu gặp được mãnh thú, nhất định sẽ khiến chúng có đi mà không có về!"

Rơi vào đường cùng, Dư Hải chỉ có thể đưa đoàn người “Thế tử Tĩnh vương” đi loanh quanh một vòng bên ngoài Tây Sơn. Dư Tiểu Thảo cũng bị Chu Tuấn Dương thuận tay bỏ túi mang theo.

Tình hình hạn hán vẫn đang tiếp diễn, cỏ cây trên núi đã bị châu chấu gặm ăn đến khô héo, cả Tây Sơn trông giống như một ông lão trên đầu mọc đầy vết chốc vảy. Lo lắng lúc trước của Dư Tiểu Thảo cũng không thừa, động vật ăn cỏ mất đi thực vật làm đồ ăn, bắt đầu trở nên đói khát, có con còn vì không tìm thấy đồ ăn mà bị đói chết. Dư Tiểu Thảo cũng phát hiện một con thỏ hoang vừa mới chết không lâu ở trong một khe đá bên đường cách đó không xa, gầy trơ xương như que củi, da lông trên người loang lổ, nhìn rất thê thảm.

Đoàn người đi không bao lâu đã gặp gỡ một nhà lợn rừng - hai con lợn rừng lớn mang theo ba con lợn rừng nhỏ đi kiếm ăn. Cũng may lợn rừng có thể dùng răng nanh đào rễ cây cỏ trong đất, gặm vỏ cây cối, nhìn qua tuy có gầy chút nhưng vẫn rất có tinh thần.

Bọn thị vệ của “Thế tử Tĩnh vương” bao vây một nhà lợn rừng ở chính giữa, chủ tử bọn họ kéo cung tên bắn về phía mắt của con lợn rừng chồng. Lợn rừng có da dày thịt thô, mũi tên bình thường rất khó có thể xuyên qua lớp da dầy của nó. Nếu muốn một phát lấy mạng nó thì phải nhắm trúng nhược điểm của nó - đôi mắt.

Lợn rừng đực tựa như cũng cảm nhận được mối nguy hiểm, trở nên nóng nảy bất an hơn, mang theo lợn rừng cái và đàn con bỏ chạy khỏi vùng đất nó cảm thấy bất an. Ngay khi nó híp mắt muốn tìm ra nguy hiểm ở đâu, Chu Quân Phàm đã bắn một mũi tên tới. Mũi tên lông vũ xuyên qua đôi mắt lợn rừng, cắm thật sâu vào đầu nó. Lợn rừng đực chưa kịp kêu lên một tiếng đã gục xuống mất mạng. Dư Hải nhìn, thầm khen một tiếng trong lòng "Tiễn pháp hay"!

Sau khi lợn rừng mẹ ý thức được con đực đã bị giết thì trở nên điên cuồng, chạy đông chạy tây lung tung không có mục đích. Thật trùng hợp, nó chạy ngang chạy dọc lại chạy đúng về phía Dư Tiểu Thảo.

Tuy rằng Dư Tiểu Thảo có Bổ Thiên Thạch nên có khả năng tương tác và thuần phục động vật, nhưng đối mặt với lợn rừng nổi điên, nàng thật sự không có cách nào. Nghe nói lợn rừng nổi điên còn có khả năng làm ngã gấu đen!

Mắt thấy răng nanh lợn rừng sắp xuyên thấu thân thể của nàng, Dư Tiểu Thảo bỗng cảm thấy thân cơ thể nhẹ đi, trong chớp mắt đã phát hiện bản thân đang ở trên cây. Nhìn thoáng qua cánh tay khoác bên hông, nàng vừa nghiêng đầu lại đã thấy khuôn mặt như khối băng vạn năm của tiểu Quận vương. Thì ra, ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Chu Tuấn Dương đã ôm eo nàng nhảy lên một cây đại cổ thụ gần đó.

"Khinh công, ngươi biết khinh công sao?" Đôi mắt to của Dư Tiểu Thảo tỏa sáng lấp lánh, loại ánh mắt này… Chính là sùng bái không chút che dấu, nó khiến cho Chu Tuấn Dương bỗng vô cùng tự tin.

Hắn tỏ vẻ hồn nhiên không thèm để ý, nhàn nhạt nói: "Vận khí khinh thân là kiến thức cơ bản người tập võ phải biết, không đáng để nhắc tới!"

Ánh mắt Dư Tiểu Thảo vẫn lấp lánh như cũ, nàng hỏi: "Có phải luyện khinh công tốt có thể vượt nóc băng tường, trèo lên vách núi cao như giẫm trên đất bằng hay không?"

Chu Tuấn Dương khẽ gật đầu nói: "Trên lý thuyết thì có thể, chỉ cần tìm đúng điểm đặt chân, leo lên vách đá hẳn không phải vấn đề lớn."

"Quào! Thật lợi hại! Tiểu Quận vương, ngươi có thể dạy ta khinh công được không?" Dư Tiểu Thảo đã sớm quên dưới gốc cây có một con lợn rừng đang điên cuồng lao vào thân cây, mọi tâm tư đều đặt lên việc muốn học khinh công.

Chu Tuấn Dương liếc mắt nhìn thân thể nhỏ yếu của nàng một cái, bĩu môi nói: "Ngươi? Vẫn nên thôi đi! Công phu khinh thân không phải một môn võ công độc lập mà phải dựa vào nội lực để chống đỡ. Nếu bây giờ ngươi bắt đầu học, ít nhất cũng phải luyện trên mười, hai mươi năm mới có thể có chút thành tựu. Đến lúc đó có thể nhảy lên cây cổ thụ cao như vậy, hẳn không thành vấn đề."

Dư Tiểu Thảo vừa nghe phải luyện công phu khác để phụ trợ, mà còn phải luyện trên mười, hai mươi năm mới có thể nhảy lên cây đại thụ cao ba bốn thước. Không học khinh công, nàng cũng có thể trèo lên cây đại thụ cao như vậy, không phải sao? Tâm tư muốn trở thành nữ đại hiệp của nàng đã lập tức tiêu tán hơn một nửa.

Đang nói chuyện, Chu Quân Phàm đã tiêu diệt lợn rừng điên cuồng húc vào gốc cây đại thụ. Ngoài ra còn có ba con lợn rừng con chắc hẳn mới sinh không lâu nhưng dã tính khó thuần. Chỉ là rơi vào tay bọn thị vệ quả thực không đáng để nhắc tới, chỉ trong chốc lát đã bị bắt sống.

"Những con lợn rừng con kia không cần giết hết. Mang về nuôi, đợi khi béo lên mới giết thịt ăn!" Dư Tiểu Thảo nhanh nhẹn leo từ trên cây đại thụ xuống, nhìn mấy con lợn rừng con đang kêu éc éc vì bị bọn thị vệ xách trên tay bèn mở lời kiến nghị. Mấy con lợn rừng con này cộng lại cũng chưa đầy mười cân, hơn nữa còn gầy đến mức bụng lép xẹp, mổ ăn cũng không được mấy lạng thịt. Không bằng mang về nhà nuôi, đến lúc ăn tết mang ra giết thịt vậy!

Chu Quân Phàm tỏ vẻ "nghe nàng" với đám thị vệ, sau đó giễu cợt đường đệ của mình nói: "Tuấn Dương! Cung của đệ đâu? Ra ngoài săn thú lại không mang theo cung tiễn, gặp phải nguy hiểm chỉ biết chạy trốn lên cây, đây đâu phải phong cách đệ hử!"

Chu Tuấn Dương dùng đôi mắt phượng hẹp dài liếc Hoàng thượng một cái, thần sắc nhàn nhạt không thèm quan tâm tới sự khiêu khích của hắn ta. Dư Tiểu Thảo lại nhảy ra nói: "Cánh tay của tiểu Quận vương bị thương, trong vòng nửa năm không thể xách vật nặng, càng không thể kéo cung. Ngài làm ca ca sao có thể không biết gì về vết thương của đệ đệ mình, lại còn trêu chọc hắn?"

"Làm càn!" Thị vệ bên cạnh Chu Quân Phàm trợn tròn đôi mắt như chuông đồng, quát lớn một tiếng.

Dư Tiểu Thảo sợ gì y, đôi mắt cha nuôi nàng còn lớn hơn của y được không? Lúc không trừng còn uy nghiêm hơn cả y đấy. Nàng nhếch cái mũi nhỏ lên, hừ lạnh một tiếng về phía thị vệ, nói: "Ngươi bớt ở đó cáo mượn oai hùm đi! Chủ tử ngươi còn chưa nói gì, nào có chỗ cho ngươi lên tiếng? Thế tử đại nhân, thủ hạ này của ngài quá không có quy củ. Cần phải dạy dỗ thật tốt! Phải dạy! Dạy!"

Khuôn mặt Chu Quân Phàm nở nụ cười ấm áp, gật đầu tỏ vẻ tán đồng: "Không tệ! Tiểu Thảo cô nương nói không sai, kẻ làm ca ca như ta thật sự vẫn chưa quan tâm đệ đệ đúng mực! Ngươi, còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau lui ra?"

Tô Nhiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn thị vệ kia một cái, vân đạm phong khinh nói: "Trở về, nhớ phải đến Hình đường chịu phạt..."

Thị vệ kia mướt mồ hôi lạnh trên trán, Hình đường trong miệng Đại tổng quản hiển nhiên là một nơi đáng sợ. Dư Tiểu Thảo có chút đồng cảm với y, bèn nói: "Tô tiên sinh, xét thấy y lần đầu vi phạm, tạm tha cho y một lần đi. Dẫu sao y cũng chỉ vì nóng lòng bảo vệ chủ tử."

Lần này, thị vệ Hoàng thượng mang theo đều là những thị vệ tinh anh đã được Tô Nhiên huấn luyện. Thủ đoạn của Tô Nhiên, bọn họ đã sớm lĩnh giáo. Cho nên khi đối mặt với thanh niên tuấn mỹ tưởng chừng như vô hại này, bọn thị vệ đều giống như chuột thấy mèo vậy, vô cùng sợ hãi.

Tô Nhiên có một đặc điểm mọi người đều biết chính là một khi hắn đã ra quyết định, không cho phép bất luận kẻ nào phản bác, cho dù Hoàng thượng nói giúp cũng vô dụng! Bởi vậy, những thị vệ phạm sai lầm đều tự cầu phúc thì hơn!

Tô Nhiên mặt mang ý cười nhìn tiểu cô nương trước mắt, thì ra là một tiểu nha đầu tâm địa thiện lương không mang thù. Hắn nhẹ giọng dùng giọng nói nhu hòa nhất: "Y trách cứ ngươi, thái độ lại kém như vậy. Ta thay ngươi trừng phạt y, không phải ngươi nên vui mừng sao?"

"Lời ta vừa nói với Thế tử đại nhân đúng là có chỗ bất kính. Thị vệ đại ca trung thành bảo vệ chủ, có gì sai chứ?" Dư Tiểu Thảo thẳng thắn nói chuyện giúp thị vệ.

"Ngươi cũng đã nói, chủ tử còn chưa lên tiếng, nơi nào có phần y lên tiếng?" Tô Nhiên thấy tiểu cô nương nghiêm trang nói lý với hắn ta thì nổi lên hứng thú muốn trêu chọc nàng. Bọn thị vệ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nếu như bình thường, kẻ nào dám phản bác Đại tổng quản đã sớm bị hắn đạp một phát chết ngay, đâu thể nào bình tĩnh ôn tồn nói lý lẽ như với tiểu cô nương này được?

"Chủ tử uy nghiêm gặp phải khiêu khích, làm thủ hạ đương nhiên phải đứng ra bảo vệ trước tiên. Nếu còn phải đợi chủ tử hạ lệnh, vậy thật quá không có mắt quan sát rồi. Về phía ta, nếu bị y trách cứ, trong lòng ta sẽ không vui. Nhưng đứng ở trên lập trường của thị vệ đại ca, làm như vậy chẳng những không nên bị phạt, còn rất đáng giá khích lệ nữa!" Sâu trong nội tâm Dư Tiểu Thảo vẫn luôn cảm thấy thị vệ kia không có gì sai, tại sao phải chịu phạt?

Ý cười trên mặt Tô Nhiên càng sâu: "Theo như lời người nói, vậy ta muốn phạt y là ta sai sao?"

Dư Tiểu Thảo gật gật đầu, nói: "Nếu ngươi khăng khăng muốn phạt y, nhất định không đúng! Thế tử đại nhân cũng chỉ bảo vị thị vệ đại ca này lui ra mà thôi, cũng chưa nói muốn trừng phạt y. Sao ngươi lại vượt qua chức phận? Cùng là thủ hạ của thế tử đại nhân, tuy rằng chức vị của ngươi cao hơn y một chút nhưng ngươi làm như vậy là không được, sẽ bị người khác ghi hận. Tô tiên sinh, nên lấy đức thu phục lòng người!"

Bọn thị vệ âm thầm hít một hơi lạnh, Đại tổng quản bị một tiểu nha đầu giáo huấn. Tiểu nha đầu nhất định sẽ thảm. Thật lâu trước kia, có người dám giáo huấn Đại tổng quản, bây giờ đã sớm thành một đống xương khô.

Chu Quân Phàm lại rất có hứng thú nhìn Dư tiểu cô nương đang giảng đạo cho Tô Nhiên, nàng nói đạo lý rõ ràng rành mạch, không ngời còn biết cả "Lấy đức thu phục lòng người". Thú vị đấy!

Điều khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cằm chính là Tô Nhiên lại tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Tiểu Thảo cô nương nói không sai, lấy đức thu phục lòng người mới có thể khiến lòng người thần phục. Nếu ngươi cảm thấy ta phạt y không có lý lẽ, vậy xóa án phạt của y đi!"

"Tô tiên sinh anh minh!" Dư Tiểu Thảo khẽ vỗ mông ngựa một chút. Lúc ánh mắt nàng chuyển đến người thị vệ kia, phát hiện mồ hôi lạnh trên đầu y còn chưa có khô. Tô tiên sinh ôn hòa dễ thân như vậy, sao thị vệ đại ca lại tỏ vẻ như gặp quỷ vậy chứ? Lá gan cũng quá nhỏ đi!

Chu Quân Phàm thấy trên mặt bọn thị vệ của mình đều là vẻ mặt gặp quỷ, vội cố nén cười, dò hỏi: "Tuấn Dương, sao cánh tay đệ lại thành thế này? Nghe giống như rất nghiêm trọng."

Chu Tuấn Dương vẫn giữ nguyên khuôn mặt cứng nhắc, chỉ nói ngắn gọn: "Đã không sao rồi!"

Chu Quân Phàm dùng ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, ý muốn nàng giải thích mối nghi hoặc rất rõ ràng. Quả nhiên Dư Tiểu Thảo không phụ kỳ vọng của hắn ta: "Cánh tay hắn bị như vậy là vì cứu cha ta, bị tổn thương gân mạch nên không thể kéo dây cung. Cũng may Tôn đại phu y thuật cao minh nên đã trị khỏi cánh tay cho hắn. Chỉ là trong vòng nửa năm vẫn là thời kỳ dưỡng bệnh, đôi tay không thể mang nặng."

"Vậy hắn vừa mới xách ngươi lên cây, có thể có ảnh hưởng gì tới cánh tay hay không?" Chu Quân Phàm biết rõ tính nghiêm trọng khi bị tổn thương gân mạch. Tiểu đường đệ này cũng quá tùy hứng làm càn rồi. Chu Quân Phàm biết cây cung kia của hắn, ngay cả đại lực sĩ nổi tiếng trong quân hai người cộng lại cũng kéo không ra, vậy mà Chu Tuấn Dương lại mạnh mẽ giương cung, không muốn cánh tay nữa sao? Chu Quân Phàm không nhịn được lo lắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.