Chương trước
Chương sau
Chu Quân Phàm ngồi ở trên điện Kim Loan, hứng thú nhìn tiểu đường đệ nói về Dư Tiểu Thảo đến lưu loát, như là hai người với dáng vẻ tích chữ như vàng bình thường vậy. Nghe thấy một câu cuối cùng của tiểu đường đệ, hắn ta liếc Chu Tuấn Dương một cái, tức giận nói: "Trẫm còn cần đệ nhắc nhớ sao?"

Sau đó, hắn lại truy hỏi một câu: "Theo ý của đệ, người nên ban thưởng là tiểu nha đầu mười tuổi của Dư gia, chứ không phải Dư Hải à!"

Chu Tuấn Dương lại lắc đầu nói: "Dư gia trồng ra ngô cũng là có công, nên thưởng! Nhưng công lao của Dư Tiểu Thảo lớn nhất, công bằng mà nói, có lẽ phong thưởng nên rơi vào đầu nàng ấy!"

"Hoàng thượng, thần phản đối! Nữ tử không có tài mới là đức, sao một tiểu nữ tử có thể làm quan ngang hàng với chúng ta được?" Đô ngự sử Dương đại nhân lên tiếng phản đối đầu tiên.

Thông chính sứ Trương đại nhân trước giờ đều giỏi đoán thánh ý, từ khi Hoàng thượng lên ngôi cho tới nay, vẫn luôn thử nghiệm nâng cao địa vị của phụ nữ, từ việc phong thưởng bậc thầy thêu thùa cho Khương Như Họa, đã có thể nhìn ra quyết tâm cũng Hoàng thượng rồi.

Dương ngự sử đúng là quá bảo thủ, không biết thay đổi dựa theo tình hình, cho nên tuổi nghề còn lớn hơn mấy quan lớn nhất phẩm kia một chút, nhưng vẫn mãi vòng vòng ở nhị phẩm. Trương Tử Kiện tự nhận so với ông lão này mình tuổi trẻ tài cao hơn, bên cạnh Hoàng thượng cần có một tâm phúc có thể truyền đạt suy nghĩ của mình. Ông ta quyết định cố gắng một lần!

"Dương đại nhân! Trước giờ Thánh thượng và Thái thượng hoàng lấy tài chọn quan. Hoàng thượng cũng từng nói “Không dựa vào khuôn mẫu để chọn nhân tài”. Hôm nay đất Bắc xảy ra nạn hạn hán liên tục, vùng ven biển còn xuất hiện nạn châu chấu, lương thực là gốc rễ yên dân, là nguyên nhân quan trọng để thiên hạ bình yên! Mà Dư thị Tiểu Thảo kia, đúng lúc có thiên phú như thế! Nhân tài trồng trọt hiếm thấy, sao không thể ngoại lệ chứ?" Trương đại nhân nhận được ánh mắt khen ngợi của Hoàng thượng, giọng nói càng thêm kiên quyết hơn.

Dương ngự sử cứng cổ, nhíu mày nói: "Trồng ra ngô cũng không phải công của một mình tiểu nữ tử kia! Phong thưởng cha nàng ta, nàng ta sẽ từ một cô bé nông dân trở thành con gái nhà quan, cũng giống như phong thưởng cho nàng ta rồi. Vì sao phải để một nữ tử vào triều làm quan, quấy rối triều đình!”

"Lời này của Dương đại nhân sai rồi! Theo ý của Dương đại nhân, công lao của con lại rơi xuống đầu cha. Vậy có phải sau này Dương thiếu khanh lập công, không cần phong thưởng cho hắn, toàn bộ đều tính lên đầu Dương ngự sử ngài, để cho ngài thăng quan phát tài hay không?"

Con trai của Dương ngự sử, bây giờ đang có chức vụ là Thiếu khanh của Quang Lộc, đang làm một quan ngũ phẩm. Dương thiếu khanh này có năng lực, cũng không cố chấp bảo thủ như cha y, vốn tương lai có nhiều triển vọng. Nhưng các triều đại rất ít có cha con đều có chức vị cao, có Dương ngự sử chặn trên đầu y, cho nên vẫn luôn thiếu cơ hội lên cấp.

Nghe lời Trương đại nhân nói, Dương thiếu khanh nhìn thoáng qua cha mình, trong ánh mắt tràn đầy bất mãn. Nhân duyên của cha trong giới quan lại thật sự đã cực kỳ tệ, tuổi đã cao, khó có có thể tiến thêm một bước. Nhưng Dương ngự sử lại vẫn lưu luyến chức cao, ngồi trong giấc mơ đẹp thăng chức thành quan lớn nhất phẩm. Dương thiếu khanh này đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vì có cha đè trên đầu, chức quan cứ mãi quanh quẩn ở ngũ phẩm. Nếu như cha có thể về hưu sớm một chút, trước khi về hưu y chắc chắn có thể hoàn thành giấc mơ quan lớn nhất phẩm của cha - không bằng nói, là ước mơ đẹp của cả hai cha con ấy chứ!

Trong triều đình cũng không thiếu cha con cùng lên triều, ánh mắt của mấy người làm con trai đều nhao nhao bất mãn nhìn về phía Dương ngự sử.

Dương ngự sử nhất thời cảm giác đứng ngồi không yên. Ông ta cũng không đến nổi quá không hiểu sự đời, vội vàng giải thích: "Hoàng thượng, thần cũng không có ý này. Là Trương đại nhân bẻ cong ý của thần! Thần cho rằng nữ nhân không thể làm thay việc của nam nhân!”

Chu Quân Phàm có chút phiền đám cựu thần cậy già lên mặt này, vẻ mặt không vui nói: "Dương ái khanh nói quá lời rồi! Chỉ là một quan nhỏ thất phẩm chức Ti nông cấp dưới của bộ Hộ thôi, có thể dẫn đến rắc rối gì? Hay là Dương ái khanh cho rằng, trẫm là mấy loại hôn quân như Trụ vương, Đường Minh Hoàng sao?"

"Thần không dám!" Dương ngự sử sợ hãi trong lòng, vội vàng run lẩy bẩy quỳ xuống đất, đầu rạp xuống nằm ở trên điện.

Trương đại nhân cũng quỳ xuống, miệng nói: "Hoàng thượng bớt giận! Thần cho là, Dương ngự sử tuổi đã cao, đầu óc lẩm cẩm, cậy già lên mặt, xuyên tạc thánh ý, đã không đủ để đảm nhiệm chức chủ quản đốc sát và phân biệt công tư ở trăm ti*, không thể gánh vác được chức Đề đốc các đạo, là tai mắt thiên tử trong các ti nữa rồi."

(*)Ti: Sở quan, cơ quan trung ương hay một chức quan, người trông coi một việc.

Dương ngự sử nghe vậy, ngực có chút khó chịu, thiếu chút nữa thở không ra một hơi, đưa ra một cái tay run lẩy bẩy chỉ Trương đại nhân. Trương đại nhân cho mọi người một ánh mắt "Mọi người nhìn đi, Dương ngự sử thật sự già rồi".

Hoàng thượng giả vờ trách mắng: "Lời ấy của Trương sử ti sai rồi! Triều Đại Minh chỉ ngắn ngủi mấy năm đã có thể đứng vững gót chân, không thể thiếu công lao hiển hách của các cựu thần! Không có lão tướng đi theo Thái thượng hoàng nam chinh bắc chiến, làm sao có giang sơn Đại Minh bây giờ; không có các văn thần đồng tâm hiệp lực, sao mà có Đại Minh phồn vinh hưng thịnh được chứ?”

Trương đại nhân nhận ra mình kích động rồi, vội vàng quỳ xuống đất tạ tội: "Hoàng thượng thánh minh! Thần hạn hẹp rồi! Thần chỉ là tùy việc mà xét, cũng không có ý coi thường cựu thần, xin Hoàng thượng minh giám!"

Hoàng thượng nặng nề thở dài, nói: "Trương ái khanh, trong triều đình, nói một câu đều phải hết sức thận trọng. Niệm tình ngươi chỉ phạm lỗi lần đầu, phạt bổng lộc nửa năm coi như trừng phạt!”

Đối với Trương đại nhân mà nói, phạt bổng lộc nửa năm không khác gãi ngứa bao nhiên. Mặc dù Trương đại nhân bị phạt, nhưng lại thầm vui mừng trong lòng. Xem ra, mình làm như vậy đã trúng ngay ý muốn của Hoàng thượng rồi!

Quả nhiên, Hoàng thượng nhìn Dương ngự sử che ngực liên tục thở hổn hển, quan tâm nói: "Dương ái khanh, có cần mời thái y không?"

Dương ngự sử lại nặng nề thở dốc mấy lần nữa, lắc đầu nói: "Đa tạ Thánh thượng quan tâm, lão thần không sao."

Hoàng thượng tiếp tục quan tâm nói: "Dương ái khanh, thân thể quan trọng nhất. Vì có thể làm việc thay triều đình tốt hơn, trước tiên vẫn nên chăm sóc sức khỏe cho tốt! Trẫm cho ngươi nghỉ phép một tháng, trách nhiệm do phó Đô ngự sử tạm thay. Các ái khanh, còn có chuyện gì khác không?"

"Hoàng thượng, lão thần..."

"Có chuyện khởi tấu, không có bãi triều!" Giọng nói của Tô Nhiên đúng lúc át đi lời nói của Dương ngự sử.

Các quan viên có chút thông cảm nhìn thoáng qua Dương ngự sử, lắc đầu than thở một tiếng; có người thì vẻ mặt xem kịch vui; còn có người lộ ra nụ cười có chút hả hê.

Dương thiếu khanh đứng sau hàng trên mặt nóng rát, y cúi đầu đi tới, đỡ lấy cha đang xụi lơ trên đất, nhỏ giọng nói: "Cha, ý của Hoàng thượng rất rõ ràng, muốn phong thưởng cho tiểu nha đầu của Dư gia, cha cần gì phải vì một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới mà chọc Hoàng thượng không vui chứ?"

Dương ngự sử không dám tin tưởng mình bị tạm thời cách chức, ông ta lẩm bẩm trong miệng: "Ta giống như Ngụy Trưng nói thẳng can vua*, có lỗi gì chứ? Tại sao Hoàng thượng bảo ta cáo ốm? Ta không có bệnh, ta muốn đi tìm Hoàng thượng..."

* Ngụy Trưng: là một nhà chính trị và sử học thời đầu thời nhà Đường. Sự thẳng thắn và sáng suốt của Ngụy Trưng đã trở nên nổi tiếng trong sử sách và ông được coi là vị gián quan nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc.

"Cha, người đừng làm loạn thêm nữa! Nếu lại ầm ĩ, mũ cánh chuồn trên đầu người cũng khó mà giữ được!" Sao y lại có một người cha không đâu vào đâu như vậy chứ? Dương thiếu khanh cau chặt mày, trên tay lại tăng thêm mấy phần sức, nửa đỡ nửa kéo cha ra khỏi cửa cung.

Nhưng mà, Dương ngự sử làm ầm ĩ thế này, chuyện phong thưởng cho Dư gia cũng đã bị cản trở. Dư Tiểu Thảo trú đông ở thôn chài xa xôi cũng không biết vì mình, đã khơi ra một trận tranh luận trong triều đình.

Lúc này nàng đang xin cha làm giúp mình một chiếc xe trượt tuyết nhỏ, chuẩn bị lần sau tuyết rơi, để Đại Hôi kéo nàng đi hưởng thụ cảm giác vui sướng khi lao vùn vụt trong tuyết một chút.

Từ sau khi Đại Hôi được làm thú cưng của Dương Quận vương, ở lại Dư gia, mỗi ngày Dư Tiểu Thảo đều dùng nước linh thạch và thịt heo rừng cất trữ trong kho nuôi nó. Bây giờ Đại Hôi có bộ lông thật dày bao phủ cả người, nhìn từ xa giống như một cụm lông màu xám bạc vậy. Trên người của nó đều là bắp thịt cứng rắn có lực, chạy rất có sức bật.

Đại Hôi còn có linh tính hơn nhiều mấy động vật khác trong nhà, gần như có thể nghe hiểu tất cả ngôn ngữ của con người, hơn nữa còn rất nhạy bén với lòng tốt và ác ý của người khác. Có nó bảo vệ, người của Dư gia càng yên tâm hơn.

"Đại Hôi, tới thử xem có vừa hay không!" Xe trượt tuyết đã làm xong, Dư Tiểu Thảo không kịp chờ đợi ngoắc ngoắc tay với Đại Hôi. Đại Hôi đang nằm trong tuyết lười biếng nhìn về phía này một cái, tỏ vẻ rất không muốn để ý đến Dư Tiểu Thảo.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Tiểu Thảo hung dữ uy hiếp nói: "Đại Hôi, không nghe lời buổi tối sẽ không có thức ăn đâu!"

Đại Hôi cũng không có hứng thú lắm với thịt heo rừng đông lạnh, nhưng nếu chống lại tiểu nha đầu này, rất có thể cả ngày mai cũng không được uống nước ngon ngọt nữa. Haizz... Đại Hôi chậm rãi đứng lên, dùng sức giũ giũ lông trên người, thong thả tao nhã đi về phía Dư Tiểu Thảo.

Dư Tiểu Thảo lắp xe trượt tuyết lên trên người Đại Hôi, phát hiện rất vừa vặn. Tay nghề của cha thật sự rất tốt!

"Đi hai bước xem thử!" Dư Tiểu Thảo vẫn luôn hâm mộ nhà đại gia gia có nuôi mấy con chó lớn, lúc trước khi trong thôn không có xe ngựa xe lừa, ngày có tuyết đi ra ngoài đều phải dựa vào mấy con chó kia kéo xe trượt tuyết đến thị trấn. Mùa đông trước khi ở riêng, nàng "bị bệnh" chính là đi bằng xe trượt tuyết. Đáng tiếc lúc ấy bị quấn thành một quả bóng, hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên ngoài, không thể nghiệm được vui thú khi chó kéo xe trượt tuyết.

Đại Hôi miễn cưỡng đi về phía trước hai bước, xe trượt tuyết ở sau lưng chậm rãi trượt trên mặt đất về phía trước. Hai con sói nhỏ Tiểu Hắc Tiểu Bạch cho rằng đó là trò chơi gì vui, đi theo phía sau cản trở cha mình. Chúng nó cắn lên sợi dây của xe trượt tuyết, bốn cái chân ngắn liều mạng đạp về phía trước, Đại Hôi kéo về trước, chúng nó kéo về sau. Sức lực của hai đứa nhóc sao có thể là đối thủ của Đại Hôi, đều bị kéo lảo đảo về phía trước.

Dư Tiểu Thảo vừa tức giận vừa buồn cười lần lượt ôm hai đứa đặt lên xe trượt tuyết. Trong sân chỉ có một tầng tuyết mong mỏng, Đại Hôi kéo xe trượt tuyết từ từ đi về phía cửa viện, hai đứa nhóc ngồi xổm trên xe trượt tuyết, hưng phấn cọ cọ mông, muốn nhảy xuống, lại có cảm giác không nỡ nhảy xuống.

Tiểu Hắc làm tư thế chuẩn bị nhảy, xem xét đúng cơ hội nhảy xuống xe trượt tuyết, kết quả ngã nhào một cái. Nó chóng mặt xoay hai vòng ngay tại chỗ, thấy xe trượt tuyết sắp đi xa, lập tức tung chân nhỏ nhắn chạy nhanh đuổi theo.

Tiểu Bạch thì bình tĩnh ngồi trên xe trượt tuyết, mặc cho cha kéo nó ra ngoài viện.

Trận tuyết này rơi không lớn lắm, bên ngoài vẫn chưa xem là quá lạnh. Một đám con nít đang chơi ném tuyết ở cách đó không xa, nhìn thấy con sói xám Dư gia nuôi đi ra, cả đám đều rối rít dừng lại động tác trong tay đứng ở chỗ xa nhìn qua.

Toàn bộ thôn Đông Sơn đều biết, Dư gia giúp Quận vương gia nuôi một con chó sói. Nghe nói con chó sói này đã được thuần hóa, không hung dữ với người của Dư gia chút nào. Nhưng mà, các thôn dân vẫn liên tục cảnh cáo con mình phải cách chó sói xa một chút, coi chừng bị ăn mất!

Nhưng khi nhìn thấy con sói xám uy vũ này giống như là chó, trên người bị buộc một chiếc xe trượt tuyết nhỏ, hơn nữa còn có một con chó trắng nhỏ đáng yêu đang ngồi xổm trên xe trượt tuyết nữa. Dáng vẻ kia rất đáng yêu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.