Bầu trời đêm được cơn mưa gột rửa lộ ra vẻ sáng trong, vòm trời màu xanh mực điểm xuyết những ngôi sao. Vầng trăng sáng treo cao trên không trung, ánh sáng nhàn nhạt giống như sợi vải mỏng, nhẹ nhàng uyển chuyển, bao phủ lấy núi rừng thâm trầm, rải một tầng mảnh bạc lên trên ngọn cây.
Gió mát chậm rãi thổi đến, ve trong rừng khoe cổ họng lảnh lót của mình. Dế trong bụi cỏ hát lên một khúc nhạc dai dẳng. Đom đóm xách theo đèn lồng nhỏ nhanh nhẹn bay múa trong bóng tối... Đột nhiên, ve sầu không kêu, dế không hát nữa, châu chấu trốn vào trong những chiếc lá trong bụi rậm, các tiểu tinh linh trong núi len lén nhìn trộm đám người phá tan sự yên tĩnh này.
Lúc đi ngang qua trại nuôi heo, Dư Tiểu Thảo kéo theo Liễu Phi Yến, còn có Tiểu Hắc chịu trách nhiệm giữ cửa cho trại nuôi heo nữa. Nó hưng phấn đùa giỡn với Tiểu Bạch, dọc đường chạy ở trước mặt, thỉnh thoảng sẽ dừng lại, quay đầu dùng ánh mắt xanh biếc nhìn các chủ nhân.
Vào xuân không bao lâu, Đại Hôi đã trở về núi rồi. Hai con sói nhỏ có màu lông kỳ lạ là Tiểu Hắc, Tiểu Bạch đã sắp một tuổi, nửa năm này chúng nó lớn nhanh như thổi vậy, bốn móng vuốt đứng thẳng trên đất, đã sắp đến ngực của Tiểu Thảo rồi. Một đen một trắng, đôi mắt giống như ngọc lục bảo, có dáng người cao lớn, bộ lông đầy đặn như nhau, một đứa hoạt bát, một đứa lạnh lùng, rất có cá tính, bọn nhỏ đều rất thích chúng nó. Người trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-vien-tu-cam/3121223/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.