Thời tiết cuối mùa xuân, sớm tối mát mẻ, lúc buổi trưa thì vẫn khá nóng. Thịt heo không thể cất trữ quá lâu, tránh ăn vào đau bụng bị bệnh. Dư Hải được sự đồng ý của Chu Tuấn Dương, đưa hai con heo rừng một lớn một nhỏ trong đó đến cho các thôn dân trong sơn động, còn mổ heo cắt thành miếng nhỏ giúp bọn họ, tiện cho trưởng thôn chia ra.
Thức ăn các thôn dân mang theo đều là món dễ cất giữ, ngoài thịt khô nhà khác mang theo, những người khác cũng chỉ mang lương thực phụ và lương thực loại tốt có thể lót dạ thôi. Bây giờ mỗi nhà đều được chia gần một cân thịt heo rừng, không khỏi thầm cảm kích Quận vương gia và Dư Hải.
Hai năm gần đây, mặc dù cuộc sống của thôn Đông Sơn cũng không tệ lắm, không giống như trước kia, lúc ăn Tết mới có thể nếm được vị thịt, nhưng cũng phải một hai tháng mới mua hai ba lạng thịt về cho bọn nhỏ đỡ thèm. Một cân thịt heo rừng thơm ngon, trên chợ bán cũng gần trăm văn tiền đấy!
Cũng có người lòng tham không đáy, ví dụ như mẹ con Trương thị. Ở trong mắt bọn họ, Dư Hải đi loanh quanh một vòng trong rừng là có thể săn được không ít con mồi, chắc chắn hai ngày nay, người của Dư gia ăn không ít thịt! Mẹ con bọn họ lại chỉ có thể ăn rau dại, trái cây rừng và rễ cỏ, sống còn thê thảm hơn cả năm thiên tai, trong lòng cực kỳ mất cân bằng, sinh ra mấy phần oán hận với cả nhà Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-vien-tu-cam/3121127/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.