Mà Chu Tuấn Dương lại giải thích rằng lúc quân lính tấn công giặc Oa đã không cẩn thận phá sập nhà nàng!
Xạo! Nói xạo! Ai mà tin chứ? Ngươi lái xe ủi đất chiến đấu với giặc Oa đấy à? Dư Tiểu Thảo vốn không tin lời hắn nói: Nhất định là hắn cố ý! Hắn đang âm mưu chuyện gì? Phá sập nhà nàng khiến gia đình nàng không có nhà để về, lại còn muốn nàng cảm kích hắn, đừng có mơ!
“Vậy phải làm sao bây giờ? Không lẽ phải đến thị trấn ở sao?” Dư Tiểu Thảo trợn mắt nhìn Chu Tuấn Dương, có chút buồn rầu. Tuy nhà của Dư gia ở thị trấn không lớn, tính cả phòng chính lẫn sương phòng cả nhà nàng vẫn có thể ở được, nhưng còn nhà đại cô thì sao? Còn có nhà đại gia gia nữa? Hay là bọn họ làm giống mấy thôn dân, dựng cái lều ở tạm trước đã?
Tiểu Liên thở hồng hộc chạy đến, giận đùng đùng la ầm lên: “Trại nuôi heo nhà chúng ta không bị phá hỏng, trong đó còn dư lại hơn một trăm con heo! Bọn giặc Oa đáng chết đó chỉ muốn phá hoại, trừ số bị giết chết ra thì bị bệnh chết đói chết cũng không ít, số heo còn lại đa số đều đang đói đến mức đi cũng không vững!”
Người quản lý trại heo là vú Dương đau lòng kêu than: “Tạo nghiệp mà! Ba trăm con heo mà phá hoại chỉ còn lại ngần đó! Tiểu Liên tiểu thư, thức ăn gia súc cho heo ăn còn không? Không thể để một trăm con heo này xảy ra chuyện gì nữa… Lão đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-vien-tu-cam/3121117/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.