Chương trước
Chương sau
Quân lính của triều đình đến vào ngày thứ hai sau khi giặc Oa rút lui. Người dẫn quân là Đại thống lĩnh đã từng theo Dương Quận vương ra biển, y được bổ nhiệm là Trấn Hải Đại tướng quân, dẫn theo mười nghìn tinh binh trấn thủ phủ Tân Vệ vùng duyên hải.

Không những vậy mà dọc theo vùng duyên hải, cứ cách mười mấy cây số lại lập một Bách hộ sở, có hơn trăm lính canh, yêu cầu cách mỗi Bách hộ sở dựng một tháp canh, có hai người thay phiên nhau quan sát mặt biển. Gần thôn Đông Sơn cũng có một Bách hộ sở, tháp canh dựng ở trên vách núi gần chỗ đám Tiểu Thảo hay đến bắt hải sản.

Lúc đội binh lính đó đi tuần qua thôn Đông Sơn, các thôn dân thôn Đông Sơn chỉ dám đứng nhìn từ xa, sợ rước họa vào thân. Chuyện trưởng thôn lo lắng là thôn Đông Sơn cách Bách hộ sở gần như vậy, sợ những binh lính này vào trong thôn diễu võ giương oai, vòi tiền! Nếu như Tiểu Thảo có thể nhìn thấu tâm tư ông ta thì nhất định sẽ nói cho ông ta biết: Thôn chúng ta có tôn đại thần Dương Quận vương chống lưng, cho bọn họ mấy lá gan cũng không dám nhổ râu trên miệng cọp!

Bách hộ sở lập ở gần thôn Di Chỉ, trong thôn đã rắc thuốc phòng ôn dịch và vôi sống. Các binh lính dọn dẹp mấy ngôi nhà ở được trong thôn làm doanh trại. Mỗi ngày đều chạy đi chạy lại giữa vách núi và doanh trại, cần cù xây dựng tháp canh. Tháp canh không những có tác dụng quan sát biển mà khi trên biển xảy ra tình huống gì thì trên tháp canh sẽ đốt lửa lên, truyền tin tức ra ngoài.

Thỉnh thoảng, lúc Dư Tiểu Thảo ra biển lặn, đứng ở xa nhìn về phía vách núi, tháp canh ở đó được xây rất nhanh, mỗi ngày một hoàn thiện hơn. Không biết có phải ảo giác của nàng không vì nàng luôn cảm thấy trên vách núi có một đôi mắt đang quan sát nàng. Không lẽ là binh lính ở Bách hộ sở coi nàng là đối tượng giám thị? Vậy thì sau này, Tiểu Thảo thật sự không dám lặn xuống biển ở gần vách núi đó nữa. Sợ mấy binh lính luôn nhìn chằm chằm mặt biển kia phát hiện bí mật của mình, nàng luôn chờ sau khi xuống biển, để cá heo nhỏ dẫn nàng bơi sâu xuống biển mới dám nhô lên khỏi mặt nước.

Năm nay, lượng hải sản Chu gia tiến cống tăng lên, Tiểu Thảo không thể không nhân dịp này lặn xuống biển nhiều hơn. Lần nào nàng cũng có thu hoạch vô cùng phong phú, có lúc còn mang về tôm hùm to và một vài loại cá sống ở sâu trong lòng biển, thêm món cho mọi người.

Sau khi vào Triệu gia ở, khoảng cách với biệt viện lại gần hơn, càng thuận lợi cho Chu Tuấn Dương đến ăn cơm chùa. Mùa hè hàng năm, hắn đều có lộc ăn, suốt ngày được ăn hải sản tươi ngon. Mấy món “Nhím biển tôm hùm cuộn”, “Cá hồi nướng than”, “Cơm cuộn cá ngừ”, “Cá đù vàng chiên giòn”, “Cá tuyết hấp xì dầu”… đều là những món hắn chưa được ăn bao giờ, ăn ngon đến mức hắn liên tục cảm thán: Nếu như phải xa nha đầu Tiểu Thảo, cuộc sống sau này của hắn sẽ ra sao. Kết quả là vì ham muốn ăn ngon trong tương lai của hắn, Dương Quận vương càng dính chặt Dư Tiểu Thảo hơn.

Nhà mới ở thôn Đông Sơn vừa mới đào chắc móng thì vụ lúa mì vụ đông ở thôn trang đã đến lúc thu hoạch. Dư Hải trao lại toàn quyền giám sát xây phòng ở cho cậu ba. Chàng dẫn theo con trai lớn và con gái nhỏ, còn có đội ngũ của Dương Quận vương hùng dũng đến đó thu hoạch.

Đương nhiên, việc thu hoạch lúa mì không cần đông gia như chàng tự làm. Trang trưởng đứng sau lưng chàng, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng báo cáo tiến trình lớn lên của lúa mì. Năm nay lúa mì trưởng thành rất tốt, bông lúa không những dài hơn của thôn bêm cạnh một ly mà còn đầy hạt nữa. Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của hắn, sản lượng lúa mì có lẽ đạt khoảng hơn hai trăm năm mươi cân!

Phải biết rằng thời này không phải là động cái là thu được sản lượng năm trăm cân như ở kiếp trước, sản lượng lúa mì chỉ vào khoảng một trăm đến một trăm năm mươi cân. Cao hơn một trăm năm mươi cân đã là sản lượng cao rồi. Hai trăm năm mươi cân chỉ sợ là huyền thoại trước nay chưa từng có! Chủ đất Dư Hải cảm thấy rất hài lòng, khích lệ trang trưởng một phen.

Trước khi thu hoạch, Dư Tiểu Thảo yêu cầu nhóm nông dân cắt những cây lúa mì có bông lúa khá dài, hơn nữa hạt còn vô cùng căng mẩy để riêng ra một chỗ. Năm sau đến vụ trồng lúa mì thì coi chỗ hạt lúa này như hạt giống, trồng riêng ra một mảnh đất khác, xem xem sản lượng có cao hơn không. Sản lượng hai trăm năm mươi cân một mẫu còn chưa đạt mốc mục tiêu trong lòng Tiểu Thảo, nếu sản lượng có thể đạt được hơn năm trăm cân hoặc nhiều hơn như ở kiếp trước thì con dân Đại Minh cần gì phải buồn rầu về cơm ăn áo mặc nữa?

Chu Tuấn Dương thấy vậy cũng sai quản sự dặn dò đám đấy tớ, tìm bông lúa dài hơn ngón trỏ, hạt tương đối mẩy trong 800 mẫu ruộng của mình, gom lại hết ở chỗ Tiểu Thảo. Sau khi tuốt hạt, vậy mà được hơn năm mươi cân. Cứ như vậy thì có thể trồng khoảng năm sáu chục mẫu ruộng làm thí nghiệm.

Thời tiết gần đây vẫn luôn là ngày mặt trời nắng ấm, sau khi hỏi thăm Tiểu Bổ Thiên Thạch, biết được nửa tháng nữa trời cũng không có một giọt mưa, vụ thu hoạch mùa hè cứ thế sôi nổi bắt đầu. Nhóm nông dân trong trang viên, mỗi nhà đều có phần ruộng mình phụ trách, tất cả đều rất cố gắng thu hoạch.

Hơn một trăm mẫu ruộng lúa mì, chưa tới năm ngày đã thu hoạch xong, tuốt hạt, phơi nắng xong đều được cất hết vào kho. Tính sơ sơ, mẫu ruộng bậc cao thu được ba trăm cân, mẫu ruộng bậc trung cũng thu được hai trăm năm mươi cân, ngay cả mẫu ruộng bậc thấp nhất cũng thu được hơn một trăm năm mươi cân. Cả thôn trang đều rất phấn khởi!

Như vậy, ngoài việc nộp tô cho Đông gia, trung bình mỗi mẫu ruộng còn hơn 100 cân lương thực. Có người cố gắng làm việc nhiều, được chia bốn mươi, năm mươi mẫu ruộng, vậy chẳng phải là có gần 5 nghìn cân lúa mì thu vào túi sao? Đây cũng chỉ là một quý mà thôi, hơn nữa sắp đến mùa thu ngô rồi… Trời ạ! Cho dù ngày ngày ăn bột mì gạo trắng cũng ăn không hết!

Đương nhiên, phần lúa mì có sản lượng cao không đến lượt bọn họ ăn rồi. Tiểu Thảo chuẩn bị giữ lại làm hạt giống cho năm sau, nàng muốn xem xem hạt giống lúa mì sau khi được nước linh thành biến đổi sang năm có mang đến sản lượng cao không. Vì thế mà sao khi hoàn thành quá trình tuốt hạt, Dư gia lấy giá thị trường thu mua tất cả lúa mì giống mà nhóm nông dân có.

Tin tức thôn trang của Dư gia trồng được lúa mì có sản lượng cao nhanh chóng lan ra xung quanh. Người đầu tiên đến nói chuyện với Dư Hải là quản sự tế điền của Chu gia. Chu gia và Dư gia hợp tác làm ăn nên hay gặp mặt, cũng coi như quen biết đã lâu. Sau khi quản sự tâm sự một lát bèn nói thẳng ra ý đồ mình đến: “Dư lão gia, lão thái gia nhà chúng ta nghe nói sản lượng lúa mì nhà ngài không tệ nên muốn hỏi thăm xem các ngươi mua hạt giống lúa mì ở đâu?”

Dư Hải vừa định nói đây chỉ là hạt giống lúa mì bình thường thì bị con gái nhỏ ngăn cản. Tiểu Thảo cười cười hất bát nước này lên người Dương Quận vương: “Hạt giống lúa mì trong thôn trang chúng ta là do Dương Quận vương ban thưởng cho. Ban đầu nhìn cũng không khác hạt giống lúa mì bình thường là bao, không ngờ rằng lại cho sản lượng cao như vậy.”

Dương Quận vương đã từng đến Tây Dương và mang về không ít hạt giống cây trồng mang lại sản lượng cao, tin tức này đừng nói là trấn Đường Cổ, ngay cả trăm họ trong triều Đại Minh cũng hiếm ai không biết. Vị quản sự Chu gia kia trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Vậy… Không biết Dư lão gia có thể bán cho chúng ta một phần hạt giống không, Chu gia đồng ý trả khoản tiền lớn để mua nó!”

Dư Hải nhìn thoáng qua con gái mình, thấy nàng gật đầu thì nói: “Không biết Chu gia cần bao nhiêu giống tốt?”

Vị quản sự đó hơi trầm ngâm rồi nói: “Tế điền của Chu gia có năm trăm mẫu, ruộng tốt của đại phòng có ba trăm mẫu, nhị phòng …”

“Lưu quản sự, nhà chúng ta cũng là năm đầu tiên thu hoạch được hạt giống, trong tay cũng không có quá nhiều, chỉ có thể bán cho các ngươi hạt giống đủ cho năm trăm mẫu tế điền.” Một mẫu đất cần bảy đến mười cân hạt giống, chỉ mỗi tế điền của Chu gia đã cần gần năm nghìn cân hạt giống. Thôn trang của Dư gia tổng cộng thu được ba mươi lăm nghìn cân hạt giống, lại nghe Lưu quản sự nói tiếp, chỉ mỗi Chu gia thôi đã phải chia một phần ba số hạt giống tốt rồi. Dư Hải tính toán trong lòng, vội vàng cắt lời quản sự Chu gia này, mở miệng nói.

Lưu quản sự nghe thấy chỉ có hạt giống cho năm trăm mẫu tế điền. Vậy là hắn ta chỉ hoàn thành được một nửa nhiệm vụ mà lão thái gia giao cho? Phải tranh thủ kì kèo thêm một ít hạt giống nữa, nhưng Dư Hải đã nhất quyết chỉ có thể cho năm nghìn cân, những thứ khác miễn bàn!

Dư Tiểu Thảo ở bên cạnh mỉm cười không nói, nếu như đại phòng Chu gia đối xử với Chu Tam thiếu tốt hơn thì có lẽ nàng sẽ nói giúp Chu gia, bán nhiều hạt giống cho họ hơn. Nhưng mà cả đại phòng Chu gia đều không bình thường, bắt nạt cô nhi quả mẫu Chu Tam thiếu không ít lần. Thỉnh thoảng Đại lão gia Chu gia còn lôi vai vế người cha ra muốn gây khó dễ cho nhị phòng Chu gia. Thôn trang của bọn họ không thu hoạch được gì mới tốt, nàng thèm vào quan tâm sống chết của họ! Còn phần ruộng đất của nhị phòng Chu gia, chỉ cần Chu Tam thiếu mở miệng, cha nàng chẳng lẽ còn không nể mặt hắn?

Bên kia, giá hạt giống đã bàn bạc xong xuôi. Nếu giống tốt có thể mang đến sản lượng cao gấp đôi so với hạt giống bình thường thì giá cả phải tăng lên không ít. Ví dụ, hạt giống lúa mì bình thường hai mươi văn tiền một cân, một mẫu đất gieo trồng mười cân, tốn hai trăm văn tiền. Một mẫu ruộng có thể thu hoạch được một trăm năm mươi cân lúa mì, giá lúa mì trên thị trường là mười văn tiền một cân, vậy là một mẫu đất có thể thu hoạch một nghìn năm trăm văn tiền, gấp bảy, tám lần vốn.

Nhà nàng dùng hạt giống lúa mì bình thường đã có thể thu được ba trăm cân sản lượng cao, nếu như sang năm chuyển sang giống tốt thì khẳng định sản lượng chỉ cao chứ sẽ không thấp hơn. Cứ coi như một mẫu thu được ba trăm cân sản lượng đi, một mẫu đất thu được ba lượng bạc, vậy một cân hạt giống nàng bán một trăm văn tiền, chắc hẳn không quá đáng đâu nhỉ?

Bàn tính trên tay Lưu quản sự lạch cạch một hồi, trên mặt mang ý cười, nói: “Dư lão gia, giá cả này có phải hơi cao rồi không? Ngài xem, giống tốt nhà ngài chỉ cho sản lượng gấp đôi so với hạt giống bình thường mà thôi, nhưng giá lại đắt hơn gấp năm lần. Ngài chào giá cũng quá cao rồi đó?”

Dư Hải cũng cảm thấy con gái mình ra giá hơi cao, nhưng mà chàng cũng chỉ cười cười, không nói gì mà nhìn con gái nhỏ của mình.

Dư Tiểu Thảo nhìn chàng bằng ánh mắt “Yên tâm đừng nóng vội”, nàng cười híp mắt nói với Lưu quản sự: “Lưu quản sự, ông thử tính khoản tiền này cho ta rồi hẵng nói xem vụ mua bán này có đáng hay không. Hạt giống lúa mì phổ thông, một mẫu đất chỉ có thể thu được một, hai lượng bạc, mà giống lúa mì tốt của chúng ta, một mẫu đất có thể thu được ba lượng bạc. Hạt giống lúa mì phổ thông cần mười cân hạt giống, hạt giống tốt của chúng ta chỉ cần bảy cân rưỡi là đủ rồi. Nói cách khác, ngươi bỏ ra 750 văn tiền có thể thu được 3 lượng bạc trên một mẫu ruộng, vậy là thu vào túi 2250 văn tiền. Năm trăm mẫu tế điền là 1125 lượng… Nếu như chỉ dùng hạt giống phổ thông thì các ngươi cùng lắm chỉ thu được hơn 600 lượng bạc, đây chính là số bạc nhiều hơn gần gấp đôi đấy!”

Lưu quản sự cầm bàn tính từ chỗ tiểu nhị đứng sau lưng hắn ta, lạch cạch tính toán, đúng là vậy thật, ruộng giống nhau, bạc thu được gần gấp đôi, vụ mua bán này không làm thì đúng là ngu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.