Dưới bóng cây mùa hạ, chim hót tiếng rảnh rang, bầu trời đầy màu sắc như được nhuộm màu, chiếu vào những bóng lưng đang cần cù lao động ngoài ruộng, tỏa ra màu sắc động lòng người.
Bên cạnh ruộng có một bóng người chi lan ngọc thụ, long phượng tư(1) vô cùng nổi bật đang đứng, càng làm nổi bật lên bóng người gầy nhỏ đứng bên cạnh. Hai người là Chu Tuấn Dương vừa mới áp tải hạt giống cho sản lượng cao đến Kinh thành rồi quay về và Dư Tiểu Thảo đang đứng giám sát nhóm nông dân trồng ngô.
(1) Long chương phượng tư: Uy phong như rồng, tư thái như phượng.
“Này! Đây là ngân phiếu triều đình thu mua hạt giống, tổng cộng năm nghìn lượng. Cầm lấy!” Lần trở về Kinh thành này, Chu Tuấn Dương bẩm báo sản lượng lúa mì của Đường Cổ khiến cả triều đình kinh hãi, cũng khiến Hoàng thượng và các đại thần vì nước vì dân vui mừng không thôi.
Ngô cho sản lượng cao một phần là do loại cây trồng này vốn là loại cho sản lượng cao, hơn nữa còn trồng trọt cẩn thận, tuy rằng quần thần có chút kinh ngạc nhưng cũng không đến mức không dám tin tưởng như bây giờ.
Ruộng thí nghiệm của hoàng trang Kinh thành, Lưu Thượng thư nghe nói bên Đường Cổ trồng lúa mì vụ đông nên cũng trồng một ít. Chọn loại hạt giống tốt nhất, bón phân đầy đủ, còn có lão nông dày dặn kinh nghiệm chăm sóc… Cho dù đã cố gắng hết sức thì sản lượng cũng không vượt quá 200 cân.
Mà ruộng đất ở Đường Cổ cũng đã được Lưu Thượng thư dẫn thủ hạ đến xem, đất không phì nhiêu như đất hoàng trang, tất cả hạt giống lúa mì đều vận chuyển từ Kinh thành đến, người làm ruộng đều là người được thuê… Dù là mặt nào thì cũng không tỉ mỉ như ruộng thí nghiệm của hoàng trang, nhưng một mẫu đất của người ta sản lượng thu được tận 300 cân, gần như gấp đôi sản lượng hoàng trang thu được. Rốt cuộc là vì sao chứ?
Khẳng định không phải vì Dương Quận vương, trong Kinh ai mà không biết Dương Quận vương không biết vì nguyên nhân gì mà từ nhỏ đã bị giữ ở Vương phủ hoặc biệt viện, dù ra khỏi cửa cũng có cao thủ theo sau. Nếu như không phải bị Hoàng thượng ép buộc nhận công việc trồng ngô này thì nói không chừng, cả đời này hắn cũng không có cơ hội tiếp xúc với ruộng đất. Hắn thuộc về kiểu người chỉ biết cơm, màn thầu chứ không biết hạt thóc, hạt lúa mì.
Lưu Thượng thư nghiêm túc tổng kết rồi so sánh, điều khác biệt duy nhất giữa Đường Cổ và hoàng trang là do có người Dư gia làm chủ. Ông ta còn đặc biệt hỏi thăm Dương Quận vương, tám trăm mẫu ruộng đất ở Đường Cổ cách thôn trang Dư gia không xa cũng đạt được sản lượng cao. Thôn trang xung quanh rối rít đặt trước hạt giống tốt của Dư gia, hạt giống lúa mì được chào giá đến năm mươi văn tiền một cân.
Lưu Thượng thư còn đặc biệt so sánh lúa mì sinh trưởng ở hoàng trang và lương thực được chở đến đây từ Đường Cổ. Ông ta phát hiện hạt lúa mì của Đường Cổ lớn hơn của hoàng trang, hơn nữa hạt nào hạt nấy chắc mẩm tròn trịa. Bông lúa Dương Quận vương mang về cũng khiến ông ta kinh ngạc, dài gần bằng ngón giữa của một người đàn ông trưởng thành, gần gấp đôi bông lúa do hoàng trang trồng ra. Bảo sao sản lượng cao hơn nhiều như vậy.
Nếu như dùng loại lúa mì này làm hạt giống cho năm sau thì năm sau hứa hẹn là một vụ mùa bội thu nhỉ? Dù đạt đến hai trăm năm mươi cân một mẫu ruộng cũng đã là tiến bộ không nhỏ rồi! Đừng nói năm mươi văn tiền một cân chứ dù có cao hơn nữa cũng có người đồng ý mua!
Vì có thể so sánh một cách toàn diện nhất, Hoàng thượng còn đặc biệt sai người mang hai loạt hạt nghiền thành bột mỳ, làm màn thầu, mời chúng đại thần trên triều đình phẩm định. Nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đặc nhưng(2). Màn thầu được làm từ bột mì của hoàng trang không khác nào loại hàng tầm thường khi so với màn thầu Đường Cổ.
(2) Nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng: người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném. Ý nói mỗi người/vật có số mệnh/đặc thù riêng có người hơn xa mình, có người thua xa mình. Nếu cứ lấy ra so sánh thấy mình thua kém thì chỉ muốn chết/muốn ném.
Màn thầu của hoàng trang nếu như chỉ nhìn thôi thì chính là màn thầu bình thường mà mọi người hay ăn, hương vị không tệ. Nhưng mà vừa so sánh với màn thầu Đường Cổ thì thắng bại đã rõ. Màn thầu Đường Cổ không chỉ trắng mập mà còn tỏa ra mùi thơm mê người. Nhai trong miệng có chút dai, còn có vị ngọt thanh, ăn rất ngon. Cho dù không ăn kèm món ăn khác cũng có thể ăn được, căn bản là không dừng được.
Hai lồng màn thầu, bên hoàng trang các đại thần chỉ ăn một miếng nhỏ mà lồng bánh bao bên Đường Cổ lại bị ăn hết sạch, thậm chí có hai quan võ vì tranh cái màn thầu cuối cùng mà đỏ mặt tía tai, suýt chút nữa đánh nhau.
Chu Quân Phàm ngồi trên ngai vàng, ăn nửa cái màn thầu thì chưa cảm thấy thõa mãn. Từ khi xuyên đến nơi này, màn thầu hắn ta ăn đều do hoàng trang trồng, bởi vì không thêm bột tẩy trắng nên nhìn hơi đen, lúc ăn còn dính miệng, không hề có chút hương vị nào của bột cao cấp ở kiếp trước cả. Cho đến hôm nay, hắn ta cuối cùng cũng ăn được cái màn thầu khá ngon miệng, trắng mềm thơm ngon, còn ngon hơn cả màn thầu hắn ăn ở kiếp trước nữa.
Đây nhất định là công lao của đồng hương chuyển kiếp nhỏ tuổi đó, không biết cô bé làm thế nào mà biến đổi được lúa mì như bây giờ? Hay là nàng có một động tiên đất lành có thể trồng được lương thực, coi như phúc lợi của việc chuyển kiếp? Không phải trong tiểu thuyết đều viết vậy sao? – “Mang theo không gian xuyên không” “Xuyên không không gian trồng trọt” “Không gian tùy thân ruộng đất bạt ngàn”… Chu Quân Phàm ngồi trên ngai vàng nghĩ linh tinh, hoàn toàn không chú ý đến các quan dưới triều sắp đánh nhau vì một cái màn thầu.
Tô Nhiên thấy chủ tử nhà mình đầu óc đã nghĩ tận mây xanh thì vội ho hai tiếng, nhắc nhở hắn ta chú ý hai vị tướng quân ở dưới. Quá mất mặt, dù sao cũng không phải là ăn mày ở khu dân nghèo, chỉ là một cái màn thầu thôi, đến mức đó hả?
Lúc Chu Quân Phàm hồi hồn, hai lão tướng quân cộng lại đã hơn 100 tuổi đã bắt đầu đánh nhau. Hắn ta lập tức hắng giọng, người ở bên cạnh hai lão tướng quân vội vàng tách bọn họ ra. Thấy vẻ mặt không vui của Hoàng thượng, triều đình lập tức yên ắng. Chỉ có tiếng hít thở nặng nề của hai lão tướng quân là vô cùng rõ ràng.
Chu Quân Phàm dở khóc dở cười nói: “Xem ra các ái khanh cũng xem trọng loại lúa mì mà thôn trang Đường Cổ dâng lên này. Trẫm cũng vậy! Hạt giống giống nhau, lương thực trồng ra lại khác nhau hoàn toàn, đây rốt cuộc là vì lí do gì?”
Quần thần lập tức bàn tán sôi nổi, có người nói là do đất, có người lại nói là do khí hậu, lại có người nói là do người phụ trách trồng… Lúc này Lưu Thượng thư phát huy sự quyết đoán của Gia Cát Lượng đấu khẩu với đạo nho, lần lượt loại bỏ từng suy đoán của quần thần.
Nguyên nhân cuối cùng mọi người thảo luận ra có chút không thực tế, nhưng lại không có cách nào khiến người khác phản đối được - việc trồng lương thực một khi có Dư gia tham gia thì gần như luôn khác với người khác. Rau củ đầu xuân, dưa hấu ngọt, ngô đã được thu hoạch từ trước khi nạn châu chấu đến, lại còn trồng được lúa mì cho sản lượng cao… Sự thật thắng hùng biện. Nhưng người trước đây kịch liệt phản đối Dư gia vào triều làm quan hiện tại cũng ngừng công kích, không đứng ra nói chuyện nữa!
Chu Quân Phàm cười cười nói: “Dư gia này đúng là có bản lĩnh thật! Nhất là tiểu cô nương Dư gia! Trẫm nghe nói, trồng rau, trồng dưa hấu, trồng ngô và lúa mì vụ đông này đều do tiểu cô nương gần mười hai tuổi này của Dư gia đề xuất. Xem ra người thật sự có bản lĩnh trong Dư gia chính là tiểu nha đầu nhìn có vẻ bình thường này rồi!”
“Hoàng thượng, đàn ông Dư gia vào triều làm quan chúng thần không phản đối. Nhưng mà… nếu như Hoàng thượng muốn nâng đỡ một tiểu nha đầu, chỉ sợ con dân sẽ dị nghị…” Dương Ngự sử lại nhảy ra, người này đúng là cố chấp, không đụng phải tường quyết không từ bỏ.
Chu Quân Phàm cười ha ha nói: “Dị nghị? Chỉ cần con dân trăm họ trong thiên hạ có thể ăn ngon mặc ấm, trẫm còn sợ bị dị nghị sao? Nhớ năm đó, khi trẫm vẫn chỉ là Lê Vương Thế tử, chuyện xây nhà máy đóng thuyền, đóng thuyền lớn, cũng có không ít người nói trẫm hao người tốn của đấy sao? Lúc trẫm tự mình ra biển tìm về khoai lang cho sản lượng cao ăn no bụng, những kẻ dị nghị đó đều không đánh tự thua. Nếu như ban đầu không có chuyện trẫm lên thuyền ra biển thì bây giờ làm gì có khoai lang, ngô và khoai tây cho sản lượng cao?”
“Hoàng thượng thánh minh!” Quần thần cúi người kêu lên, ai nấy đều tâm phục khẩu phục hắn ta. Ngô và khoai tây còn chưa được phổ biến rộng rãi, nhưng tầm quan trọng của khoai lang bọn họ đã được trải nghiệm sâu sắc. Phương Bắc gặp tai họa lớn nhiều năm liên tiếp, số người chết đi năm sau ít hơn năm trước, hơn nữa có thể nhanh chóng khôi phục cuộc sống. Ngoài việc Hoàng thượng nhân từ giảm và miễn thuế ra còn là vì có khoai lang vừa cho sản lượng cao vừa không kén chọn đất trồng, người dân gặp tai họa mới không đến mức chết đói vì không có gì ăn.
“Từ khi trẫm lên ngôi đến giờ luôn coi trọng cuộc sống của người dân, luôn tìm và đề cao nhân tài trong việc lo chuyện đồng áng, vì con dân trăm họ trong thiên hạ có thể ăn no mặc ấm. Bây giờ có một kỳ tài làm nông, không lẽ lại bởi vì giới tính của nàng mà bỏ qua sao?” Chu Quân Phàm rất nghiêm túc chất vấn quần thần.
Quần thần vội vàng cúi người không nói, Dương Ngự sử vẫn không biết điều còn rất cứng cổ nói: “Hoàng thượng, có thể phong thưởng cho trưởng bối của nàng…”
“Dương ái khanh, tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, mấy năm tới vẫn có thể giúp đỡ cha mẹ chuyện đồng áng. Thêm mấy năm nữa nàng trưởng thành phải xuất giá thì thế nào? Cha mẹ nàng giữ chức vụ này lại không thể cống hiến cho cuộc sống của con dân, không lẽ quan viên Đại Minh chúng ta phong thưởng đều là loại người ngồi mát ăn bát vàng thế sao?” Giọng nói của Chu Quân Phàm có chút nặng nề, gần như dùng giọng chất vấn đáp lại ông ta. Hắn ta hận nhất là con sâu làm rầu nồi canh, từ khi hắn ta lên ngôi đến nay đã lôi được không ít quan viên như vậy, có loại người ngồi mát ăn bát vàng như vậy tồn tại khiến hắn ta không thể nào yên tâm được.
Dương Ngự sự vẫn còn muốn phản đối nhưng bị Hoàng thượng nói cho cứng họng, nhăn mày không biết đang nghĩ gì. Những đại thần khác thấy Hoàng thượng tức giận thì càng không dám ho he gì.
Chu Quân Phàm khẽ thở dài nói: “Chuyện này cứ chờ trẫm gọi cha con Dư gia đến bàn bạc đã. Tuấn Dương, lúa mì đệ mang về, chia cho mỗi quan viên năm mươi cân, coi như trẫm ban thưởng cho mọi người!”
“Hoàng thượng, không được!” Đang lúc quần thần vui mừng muốn khấu tạ hoàng ân thì Lưu Thượng thư của Bộ Hộ tiến lên, dùng tính mạng ngăn cản ý chỉ của hắn ta.
Chu Quân Phàm mệt lòng, thở dài nói: “Lưu ái khanh, ngươi lại có “cao kiến” gì?”
“Hoàng thượng! Lúa mì Dương Quận vương đưa về, hạt nào hạt nấy chắc mẩy tròn trịa, là hạt giống tốt không có nhiều! Thần cho rằng nên coi chúng như hạt giống, trồng thử ở Kinh thành và những vùng xung quanh. Hoàng thượng, người thử nghĩ xem, nếu những hạt giống này đều cho sản lượng cao, hơn nữa phổ biến rộng rãi khắp cả nước, có thể nuôi bao nhiêu người? Thần cho rằng chỗ lúa mì này nên coi như hạt giống mà để dành, không nên làm lương thực ăn!”
Quần thần vẫn còn đang nhớ lại hương vị ngon ngọt của màn thầu, lúc Hoàng thượng nói ban thưởng lương thực cho bọn họ, trong lòng bọn họ vô cùng vui vẻ. Năm mươi cân lùa mì ít nhất có thể nghiền ra ba lăm, bốn mươi cân bột mì nhỉ? Vậy sẽ làm được bao nhiêu cái màn thầu? Đủ cho bọn họ ăn mà! Lưu Thượng thư cũng thật là, đúng là hại người hại cả mình, lại muốn Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban! Hoàng thượng, người nhất định phải giữ vững quan điểm!
Có bề tôi toàn tâm toàn ý nghĩ cho dân như vậy, Chu Quân Phàm vừa thấy vui mừng vừa thấy mệt mỏi. Thật ra thì Lưu Thượng thư nói không sai, nhưng còn những đại thần hay chia sẻ phiền muộn giúp hắn ta, chẳng lẽ ngay cả một túi bột mì hắn ta cũng không thể ban thưởng cho bọn họ sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]