Năng lực của vị hoàng thúc Tĩnh Vương này không tệ, cũng không có dã tâm gì. Ba đứa con của ông ấy, lão đại chững chạc, lão nhị tiến bộ, tính cách của lão tam khó đoán nhất, cũng là người có năng lực nhất trong ba người. Nếu không phải vì trên người Chu Tuấn Dương có nhân tố không ổn định, hắn ta đã sớm trọng dụng thằng nhóc kia rồi, sao có thể để hắn luôn chạy tới thôn Đông Sơn chứ?
Trong lúc đang suy nghĩ, Tô Nhiên giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn ta, tỉ mỉ kể lại một màn xảy ra trước cửa cung Càn Thanh cho Hoàng thượng nghe.
Chu Quân Phàm nhướng mày, có thể kéo tiểu đường đệ từ bờ vực hung ác trở lại, coi như tiểu nha đầu này có mấy phần bản lĩnh. Nồi nào úp vung nấy, có lẽ tiểu cô nương Dư gia chính là trời cao đặc biệt chuẩn bị cho thằng nhóc Chu Tuấn Dương kia. Nếu không cũng sẽ không xuyên qua nghìn năm, đi tới nơi này gặp hắn.
Cuối cùng thì người phụ nữ có thể khống chế thằng nhóc kia cũng xuất hiện rồi, rốt cuộc người làm đường ca như Chu Quân Phàm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ đi nghĩ lại một chút, cũng may mình không đưa ra quyết định sai lầm “giết người cướp của”, nếu không, dưới sự mất không chế, thằng nhóc Tuấn Dương kia không lật cung Càn Thanh lên mới lạ?
Lại nói đến Chu Tuấn Dương cưỡi ngựa theo sát bên cạnh xe ngựa của phủ Tướng quân, thò người nhìn nhìn vào xe từ cửa sổ, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Tiểu Thảo, vì sao trong Ngự thư phòng nàng lại căng thẳng như vậy? Hoàng thượng, huynh ấy ép nàng sao?”
Về bí mật trên người mình, thêm một người là Hoàng thượng biết đã đủ nguy hiểm rồi, sao nàng còn dám tiết lộ với những người khác chứ? Từ xưa đến nay, lòng người là khó dò nhất, tuy nói Dương Quận vương cực kỳ săn sóc cho nàng và cả nhà, nhưng ở trước cám dỗ to lớn, ai có thể đảm bảo hắn không động lòng đây?
“Không... không có gì đâu! Chỉ là Hoàng thượng có mong đợi quá lớn với ta, hy vọng ta có thể trồng ra lúa mì và lúa nước có sản lượng mỗi mẫu đất cỡ nghìn cân mà thôi. Có lẽ áp lực lớn, cho nên có chút mất hồn. Tiểu Quận vương, khi nãy ta không thất lễ trước mặt Hoàng thượng chứ?” Vì né tránh đề tài vừa nãy, Dư Tiểu Thảo cố ý giả vờ thành dáng vẻ không biết làm sao. Dù sao, thuật đọc tâm của Chu Tuấn Dương không có tác dụng với nàng, nói dối một chút cũng không sao.
Chu Tuấn Dương nghiêm túc nhìn thoáng qua tiểu nha đầu, nếu nàng không muốn nói thật, hắn cũng sẽ không ép nàng, hắn tình nguyện làm một người bảo vệ lặng lẽ, để nàng cả đời không lo lắng gì. Chẳng qua là, không biết rốt cuộc Hoàng thượng có ý gì.
Hai người bên trong bên ngoài xe ngựa, một người tâm trạng không ổn định, một người có muôn vàn suy nghĩ, trong chốc lát bầu không khí rơi vào sự tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh trong trẻo của tiếng vó ngựa giẫm lên mặt đường, cùng với tiếng bánh xe ngựa chạy qua mặt đường...
Chu Tuấn Dương đưa Tiểu Thảo đến trước cửa phủ Tướng quân, nhìn thoáng qua người gác cổng vội vàng mở cửa hông ra, nghênh đón tiểu thư trở về, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ, dịu dàng nói: “Nàng cũng là người có việc, sau này quản lý của hoàng trang và quan viên lục phẩm trở xuống của Bộ Hộ sẽ luôn luôn đến cửa học hỏi, còn Lưu Thượng thư kia, cũng không đảm bảo không đến phiền nàng. Vì thế, nàng ở trong phủ Tướng quân sẽ có nhiều bất tiện. Gia có một trạch viện vừa khéo léo vừa tinh xảo ở gần đây, nếu nàng muốn, cứ việc lấy đi...”
Dư Tiểu Thảo nghiêm túc suy nghĩ, mới mở miệng từ chối: “Hai ngày nữa cha ta phải quay về Đường Cổ rồi, công việc của trang viên bên kia vẫn cần cha tọa trấn. Nếu trang viên của chúng ta đã lọt vào mắt Hoàng thượng, thì phải kinh doanh tốt nó. Cha ta lĩnh chức quan thất phẩm, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm. Như vậy, chỉ một mình ta ở lại trong Kinh, nếu ta dọn ra ngoài ở, chắc chắn cha nuôi mẹ nuôi của ta sẽ lo lắng. Quá lắm... ta xin mẹ nuôi một tiểu viện đơn độc thông với cửa hông để ở là được.”
Chu Tuấn Dương không cưỡng cầu nữa, tiểu nha đầu mới chỉ mười hai tuổi, người ta ở tuổi này còn đang làm nũng với cha mẹ, nếu thật sự để nàng ở trong trạch viện một mình, không cần nói ai khác, ngay cả hắn cũng không yên tâm cho lắm.
Hai người ở gần cửa nói chuyện, ở cửa hông có một cái đầu thò ra, nhìn kỹ lại thì ra là tiểu nha hoàn Tích Xuân bên người Dư Tiểu Thảo. Dư Tiểu Thảo thuộc về kiểu người không thể đặt tên, đại nha hoàn trong trạch viện đều nhờ mẹ nuôi đặt tên giúp.
Anh Đào được phân công quản lý xưởng chế thuốc, Dương Liễu tọa trấn tiệm đồ kho ở Kinh thành, lòng dạ của hai nha hoàn Ngô Đồng và Sơn Trà không đủ nhanh nhẹn trung thành, hầu hạ cuộc sống thường ngày cũng tạm được. Nhưng bây giờ nàng được phong quan, quản lý tất cả công việc của hoàng trang, cần nhanh chóng bồi dưỡng ra trợ thủ của mình.
Tên của tiểu nha hoàn bên dưới đều là nàng trộm tên của mấy tiểu thư thế gia trong Hồng Lâu Mộng, theo thứ tự là Thám Xuân, Tích Xuân, Nghinh Xuân và Hạ Xuân, tên Nguyên Xuân quá mức chướng mắt, bị nàng quăng đi không dùng. Tên của mấy nha hoàn này còn được mẹ nuôi khen là rất có trình độ nữa. Dù sao thời đại này vẫn chưa có Hồng Lâu Mộng, Tào Tuyết Cần còn chưa sinh ra đâu, nàng ngượng ngùng cái gì chứ? Mặt dày nhận lời khen ngợi.
Ngược lại trong bốn người tên Xuân này có hai người dùng được. Ví dụ như Tích Xuân ở trước mặt đây, đầu óc linh hoạt biết thay đổi theo tình huống, làm việc chưa bao giờ dài dòng, hơn nữa còn có chút năng lực độc lập của riêng mình. Điểm quan trọng nhất, nha hoàn này trung thành tuyệt đối với nàng, còn có một chút sùng bái nữa. Từ khi nàng được phong quan đến nay, mỗi lần khi tiểu nha đầu này nhìn nàng, trong mắt đều lấp lánh ngôi sao nhỏ. Nàng ấy tuân theo lời nói của nàng giống như thánh chỉ, hơn nữa mỗi lần giao việc cho nàng ấy, cô nàng đều sẽ cẩn thận hoàn thành.
Vào lúc này, trong mắt tiểu nha đầu mang theo hưng phấn, chân như có gió chạy đến nhanh như chớp, không đợi ngừng thở gấp đã vội vàng nói: “Tiểu thư, Lưu Thượng thư của Bộ Hộ đã chờ lâu trong thư phòng của Tướng quân.”
Dư Tiểu Thảo hiểu rõ trong lòng, chắc chắn là đến vì “nước thuốc” có lợi cho cây nông nghiệp của nàng. Liếc mắt nhìn thoáng qua nha hoàn Tích Xuân kia, phát hiện nha đầu này còn đang mắt sáng như sao nhìn quan phục trên người nàng.
Chu Tuấn Dương đưa tay nâng nâng trâm ngọc bị lệch đi trên đầu Tiểu Thảo, nhẹ giọng nói: “Lưu Thượng thư này thật là một người cuồng công việc, đã giờ này rồi còn ở trong nhà người ta. Nàng đuổi ông ta đi đi, sáng sớm ngày mai, gia tới đón nàng đi hoàng trang. Nghỉ ngơi sớm một chút, bảo nha hoàn của nàng xông một ít hương an thần, nấu tách trà an thần cho nàng.”
Đối với sự quan tâm của Dương Quận vương, Dư Tiểu Thảo cảm thấy ấm áp bội phần, nàng ngoan ngoãn gật đầu, giống như một con mèo mềm mại vẫy móng vuốt tạm biệt hắn, đi theo Tích Xuân đến thư phòng ở tiền viện.
Lưu Thượng thư đã uống không biết bao nhiêu ly trà trong thư phòng rồi, ý tứ của ông ta rất rõ ràng, thu nước thuốc vào tay sớm một chút, phun lên cây ngô non sớm một chút, ông ta mới có thể yên tâm. Hôm nay là ngày đầu tiên mười tám cửa hàng lương thực trong Kinh kia bán hạt ngô, bán được rất đắt hàng. Nghe nói thôn xung quanh Kinh thành đều đã được thông báo trước đó, các thôn dân rối rít chạy đến Kinh thành dưới sự chỉ huy của trưởng thôn. Đoán chừng mấy ngày gần đây việc làm ăn của khách điếm gần cửa hàng cũng không kém.
Nguyên nhân ông ta vội vã chạy đến phủ Tướng quân cũng vì có ý muốn chia sẻ tin tức này với Dư cô nương. Ai biết người ta vừa mới ăn cơm trưa xong đã được Hoàng thượng triệu vào trong cung. Xem ra, Hoàng thượng có cùng suy nghĩ với ông ta, chuyện quan trọng trong quan trọng là nâng cao sản lượng lương thực, để dân chúng không bị đói bụng.
Nghĩ đến vấn đề dân sinh, Lưu Thượng thư không nhịn được thở dài. Hai năm gần đây, phương Bắc không phải hạn hán thì là nạn châu chấu, cũng may Hoàng thượng đưa ra quyết sách kịp thời, phái Dương Quận vương đi đường thủy chuyển lương thực từ miền Nam đến miền Bắc, mới không còn người dân chết đói khắp nơi. Vì để dân chúng không chết đói, Hoàng thượng thật sự đã cực kỳ nhọc lòng! Nếu như những cây trồng sản lượng cao này có thể phổ biến rộng rãi, nhà nhà có lương thực dự trữ, thì còn sợ gì lúc tai ương, rối loạn trật tự nữa chứ?
Mặt trời từ từ ngả về tây, Dư cô nương đã vào cung suốt một buổi chiều, đủ để nhìn ra vị trí của nàng trong lòng Hoàng thượng. Mấy đại thần kỳ thị Dư cô nương là nữ nhi, âm mưu ngăn cản Hoàng thượng phong thưởng kia cũng nên tỉnh táo nhận ra sai lầm của mình rồi nhỉ? Dư cô nương người ta được phong quan cũng không phải là một món đồ trang trí, mà thật sự là quan làm được việc, có tác dụng hơn mấy tên ngồi không ăn bổng lộc nhiều.
Cuối cùng chuyện của hoàng trang sau này, ông ta có thể yên tâm rút tay ra rồi. Hai năm nay chạy giữa hai bên Bộ Hộ và hoàng trang, thiếu chút nữa giày vò muốn nát bộ xương già của ông ta. Ông ta tìn rằng, ruộng thí nghiệm của hoàng trang chắc chắn có thể không ngừng phát triển dưới sự quản lý của Dư cô nương.
Vào lúc Lưu Thượng thư bưng tách trà thứ tám lên, thật sự không còn bụng nhét vào nữa, cuối cùng bên ngoài thư phòng cũng có động tĩnh. Một lát sau, Dư Tiểu Thảo mặc quan phục màu đỏ đi vào từ bên ngoài, phía sau còn có một tiểu nha hoàn không thể khống chế được tâm trạng kích động đi theo.
“Lưu đại nhân, để ngài đợi lâu rồi!” Nói thế nào Lưu Thượng thư người ta cũng là quan lớn, một quan nhỏ đẳng cấp thấp như nàng so sánh với người ta, không biết thấp hơn bao nhiêu cấp bậc nữa, vẫn phải chú ý cấp bậc lễ nghĩa của hạ cấp với quan trên.
Lưu Thượng thư không đợi nàng hành lễ xong đã đưa tay ngăn nàng lại, miệng nói: “Dư... đại nhân không cần đa lễ, ngồi xuống nhanh đi!”
Đứng ở Ngự thư phòng gần cả buổi chiều, lại bị dọa sợ không nhẹ, đúng là Dư Tiểu Thảo cần ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nàng lễ phép để Lưu Thượng thư ngồi trên, bảo người đổi trà mới, lúc này mình mới ngồi xuống.
“Dư cô... Dư đại nhân, không biết bây giờ trên tay ngươi có bao nhiêu nước thuốc...” Lưu Thượng thư suýt nữa đã thốt ra ba chữ “Dư cô nương”, nhìn thấy quan phục số nhỏ trên người người ta, lập tức sửa miệng.
Tiểu Thảo khẽ cười nói: “Lưu đại nhân, ngài là quan trên của Tiểu Thảo, còn là trưởng bối, cứ gọi ta là Tiểu Thảo được rồi, thân thiết hơn. Ngài cứ gọi mãi “Dư đại nhân”, ta còn cho rằng đang nói chuyện với cha ta đó!”
Trước đây, với tính tình đâu ra đấy của Lưu Thượng thư, chắc chắn sẽ không dễ dàng sửa miệng. Nhưng nhìn thấy tiểu cô nương tầm tuổi cháu gái nhà mình, lời nói cử chỉ tràn đầy cảm giác thân thiết và hài hước, khiến người ta không kìm lòng nổi sinh ra một loại cảm giác dễ gần. Ông ta cười một tiếng nói: “Vậy ta tự quyết định, gọi ngươi một tiếng “Tiểu Thảo cô nương” đi.”
Chỉ cần ông ta không khăng khăng gọi mình là Dư đại nhân, gọi kiểu gì cũng được cả. Dư Tiểu Thảo nâng tách trà lên nhuận nhuận cổ họng, nói: “Lưu đại nhân một lòng vì việc công, Tiểu Thảo thật sự bội phục. Nhưng mà, nước thuốc mang theo bên người lần này cũng không nhiều, chỉ làm hàng mẫu để Hoàng thượng và các đại nhân nghiên cứu kỹ mà thôi.”
Thấy Lưu Thượng thư gấp gáp còn mang theo lo lắng, nàng lập tức nói tiếp: “Nhưng lần trước sau khi diện Thánh, ta đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm nước thuốc, bây giờ gần như đã gom đủ rồi. Hôm nay sắc trời đã tối, nếu ra khỏi thành cũng có chút muộn. Tối nay ta tăng giờ làm việc, làm ra thêm nhiều nước thuốc một chút, đảm bảo không chậm trễ để ngày mai sử dụng.”
Nếu Tiểu Thảo đã nói như vậy, Lưu Thượng thư cũng chỉ có thể kiềm chế sự nóng nảy trong lòng, gật gật đầu nói: “Vậy hôm nay phải làm khổ Tiểu Thảo cô nương rồi! Sáng sớm ngày mai lão phu lại đến làm phiền.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]